
hiện.
Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt, nhưng đôi mắt cô sáng đến lạ kỳ, cô khẽ lẩm bẩm: “Chàng không nhập ma, chàng không nhập ma”. Cũng không biết là cô đang nói cho ai nghe.
Bỗng nhiên, một bóng trắng lướt qua, Vụ Quy vung thanh kiếm trên tay định kề kiếm lên cổ Nhược Nhất. Nhưng không biết động tác của người đó nhanh hơn Vụ Quy bao nhiêu lần, người đó lập tức vung tay áo. Vụ Quy chỉ cảm thấy đau đớn thấu tim, miệng lập tức đầy mùi máu tanh.
Nhược Nhất quay đầu, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một luồng sức mạnh lớn dồn về phía mình, cô không thể thở được, một bàn tay với móng tay sắc nhọn màu đen đang bóp cổ cô!
Thương Tiêu đẩy Nhược Nhất ngã xuống đất, hắn bóp cổ cô, môi xanh đen, đồng tử đỏ như máu, trên mặt đầy yêu vân màu tím đậm, mái tóc màu bạc xòa xuống như tua cờ chạm vào vành tai Nhược Nhất, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Hình như Nhược Nhất vẫn còn nhớ, lần ấy khi cô vừa quay về Cửu Châu, mái tóc của Thương Tiêu cũng xòa xuống tai cô như thế, Nhược Nhất nói: “Chàng không cho ta lau mũi, ta sẽ lau mũi lên mặt chàng”. Thương Tiêu nói: “Được thôi, nếu nàng có cái gan ấy”. Cuối cùng vẫn là Nhược Nhất không có cái gan ấy, không phải vì cô không dám, mà là vì cô không nỡ để Thương Tiêu phải chịu một chút sỉ nhục nào, một chút cũng không nỡ.
Còn bây giờ…
“Tiêu… hồ ly… chàng, chàng nỡ?”.
Giết Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu, chàng nỡ sao? Thương Tiêu không trả lời, lực siết trên tay không giảm mà càng lúc càng mạnh. Nhược Nhất không giãy giụa được, trong tay cô vừa ngưng tụ một điểm sáng vàng thì lập tức bị ma khí của Thương Tiêu áp chế, điểm sáng vàng nhanh chóng tan biến.
Về sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu, hai người họ cách nhau một trời một vực… Đầu Nhược Nhất dần trống rỗng và tuyệt vọng, như vậy cũng tốt, hai người đồng sinh cộng tử, Thương Tiêu cũng không cần phải tiếp tục nhập ma nữa… Nhưng Vụ Quy bị thương thì hiểu rất rõ, với sức mạnh của Thương Tiêu, Thương Tiêu đáng ra có thể bóp chết Nhan Nhược Nhất từ lâu rồi. Hắn biết bây giờ nội tâm Thương Tiêu chắc chắn là vô cùng hỗn loạn, vừa phải đấu với ma khí, vừa phải để ý tới sinh mạng của Nhan Nhược Nhất, tâm Thương Tiêu càng loạn thì Vụ Quy càng có cơ hội.
Bây giờ, thuật giam hãm xung quanh chắc chắn là hao phí không ít yêu lực của Thương Tiêu, mà muốn duy trì nó thì cần nhiều yêu lực hơn nữa. Nếu lúc này người thi triển phép thuật thiệt mạng hoặc bị trọng thương, chắc chắn thuật này sẽ không cần công kích mà tự phá vỡ…
Vụ Quy đưa tay, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: Qua kiếp nạn này, có thể giết được Thương Tiêu, đúng là một cuộc mua bán có lời lớn. Hắn nhếch mép, nhưng trong lòng không hề vui vẻ. Dường như chuyện có thể thoát ra khỏi hòn đảo này hay không đối với hắn mà nói cũng đều như nhau, có điều bây giờ hắn tự nói với bản thân là phải ra ngoài.
Chỉ một lý do như vậy là đủ rồi.
Hắn nghiêm mặt, đoản kiếm sắc nhọn lóe sáng, lướt qua không trung, đâm thẳng vào sống lưng Thương Tiêu. Lực đâm rất lớn, nếu đâm trúng thì có thể xuyên thủng lưng của Thương Tiêu.
Nhưng Nhược Nhất trong lúc hoảng hốt đã nhìn thấy động tác của Vụ Quy, khổ nỗi cô không nói được lời nào, hàn quang lao tới, Nhược Nhất thấy thanh kiếm sắp đâm vào lưng Thương Tiêu, không biết cô lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Lưỡi kiếm đâm xuyên thủng mu bàn tay của Nhược Nhất, nhưng lực đâm quá mạnh, mũi kiếm vẫn đâm thẳng vào sống lưng Thương Tiêu nửa tấc! Tay của Nhược Nhất và lưng của Thương Tiêu áp chặt vào nhau, máu của Nhược Nhất chảy theo mũi kiếm ngấm vào xương thịt Thương Tiêu. Đồng tử màu máu đục ngầu của Thương Tiêu biến đổi mấy lần và dần trở nên trong hơn đôi chút.
Lúc này Nhược Nhất đau tới mức gần như ngất đi. Trước mắt tối sầm, cô cố nhịn đau để xem tình hình của Thương Tiêu như thế nào, nhưng Thương Tiêu ở phía trước lảo đảo rồi ngất đi trước cô. Nhược Nhất thoáng cảm thấy gió ở phía chân trời dịu đi rất nhiều. Cô mơ hồ nghĩ, tên Vụ Quy ấy sẽ không nhân lúc mình và Thương Tiêu hôn mê mà hạ độc thủ chứ.
Nhưng như thế cũng không sao. Dù sao Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu không thể rời xa nhau nữa.
Cảm giác đau đớn khó chịu trên tay khiến Nhược Nhất tỉnh lại. Không thấy bóng dáng Vụ Quy đâu, chắc là hắn đã nhân lúc hai người hôn mê mà bỏ chạy.
Nhược Nhất không biết mình đã ngất đi bao lâu, Thương Tiêu vẫn cau mày nằm trên người cô.
Gió lốc xoay chuyển quanh hòn đảo đã giảm đi không ít, nhưng với khả năng của Nhược Nhất, có cố gắng lao ra ngoài thì cũng khó có thể thành công. Bây giờ chỉ có gửi hy vọng vào Huân Trì, không biết khi nào hắn vào tìm họ.
Đoản kiếm xuyên qua lòng bàn tay của Nhược Nhất đâm thẳng vào lưng Thương Tiêu đã bị rút ra ném sang bên cạnh, vết máu trên kiếm đã khô, xem ra hai người ngất đi đã lâu. Nhược Nhất cẩn thận lật người Thương Tiêu lại, một miếng bạch ngọc rơi ra từ người hắn. Nhược Nhất nhặt lên xem, trên miếng bạch ngọc ấy khắc rõ hai chữ “mỳ suông”, chỉ là góc cạnh của miếng ngọc bội đã không còn sắc nhọn như xưa nữa, giống như đã được chủ nhân vuốt ve nhiều