Disneyland 1972 Love the old s
Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326185

Bình chọn: 7.00/10/618 lượt.

bên tai. Nhược Nhất chỉ thấy người nhẹ bẫng, khi định thần lại thì đã được một người ôm trong vòng tay. Nhưng Nhược Nhất chỉ ở trong vòng tay người đó một lúc, rồi nhanh chóng được hắn đặt xuống đất. Hắn lập tức bay đi. Nhược Nhất nằm dưới đất, ho dữ dội mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng ấy. Nón rộng, khăn bịt mặt màu tím, toàn thân vận y phục đen. Lại là nam tử thần bí ấy, trong đêm tối càng khiến người ta không nhìn rõ tướng mạo. Hắn dường như luôn nhìn Nhược Nhất từ xa, lại giống như không hề nhìn cô.

Tử Ly bật lên bay tới bên cạnh Nhược Nhất. Ánh mắt liếc nhìn vết hằn đỏ trên cổ cô, ánh mắt khá lạnh, lại lập tức cảnh giác đánh giá nam tử đột nhiên bay từ chân trời tới. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn Tử Ly rồi lại nhìn nam tử thần bí ở đằng xa, liền thấy có chút mơ hồ. Còn con hắc xà ấy dĩ nhiên không quan tâm giữa họ có quan hệ gì, sau khi đỡ đau, đột nhiên nó há to miệng, “phụt” một tiếng phun dịch độc, ùn ùn dày đặc, giống như mưa rơi, ép bức người ta tới mức không có chỗ né tránh.

Tử Ly chăm chú nhìn, không làm gì để phòng phủ, nhưng lại quay sang nhìn nam tử kia. Nam tử thần bí vung tay, một đường sáng vàng xẹt qua không trung, dịch độc hắc xà phun ra bị đánh bật trở lại. Một số bắn lên cành cây xung quanh, một số bắn thẳng lên người hắc xà, vảy của nó bị đốt cháy kêu “xèo xèo”. Hắc xà kêu gào thảm thiết, bắt đầu lùi lại.

Nhược Nhất sợ hãi nhìn những cây lá vốn rất um tùm sau khi dính dịch độc bị đốt thành một làn khói xanh. Nếu những dịch độc này bắn lên người, chắc chắn là tan xương nát thịt, hài cốt không còn! Nam tử thần bí giơ tay phải, lòng bàn tay nhắm thẳng vào hắc xà, miệng khẽ niệm chú, bỗng chốc, năm đường sáng vàng bắn ra từ giữa năm ngón tay của hắn, lao vào thân thể của hắc xà. Hắc xà ra sức tránh né, thậm chí muốn trốn xuống đất, nhưng mặc cho nó lăn qua lăn lại như thế nào, ánh sáng vàng ấy giống như nhằm đúng mục tiêu, bám riết lấy nó.

Nhược Nhất ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Thuật này giống hệt phép thuật hắn diệt Mã Phúc lần trước, không mang một chút sát khí, không nhanh không chậm, ung dung thư thái. Đúng là… Đúng là giống như đang siêu độ sinh linh.

“Hắn là ai?”. Tử Ly chăm chú nhìn nam tử ấy. Đôi mắt màu đen bị ánh sáng vàng thần thánh chiếu sáng. Nhưng tận sâu trong đồng tử lại có chút lạnh lẽo. Đúng vậy, hắn là ai? Con xà yêu này thể hình to lớn như vậy, chắc chắn là đã tu hành nhiều năm, hắn có thể không tốn chút sức lực bèn khắc chế được nó, đến sợi tóc cũng không lay động. Rốt cuộc hắn là ai… Liệu có phải là Thương Tiêu không? Là chàng sao?

Những ánh sáng vàng dịu dàng ấy dần dần quấn chặt mình rắn, sau đó từ từ siết chặt, hắc xà ngửa mặt kêu lên đau đớn, âm thanh ấy như rung chuyển đất trời. Nhược Nhất vội bịt tai, còn Tử Ly thì không động đậy, không tránh né, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nam tử thần bí. Tiếng kêu của hắc xà dần dần biến mất, cuối cùng thân hình rung chuyển, hóa thành tro tàn bay đầy trời, lặng lẽ rơi xuống. Nam tử thần bí vẫn giống lần trước, vung tay trong không trung, bắt lấy một vật thể lấp lánh, nhét vào lòng.

“Leng keng”, tiếng chuông khẽ rung lên, hắn quay người định đi.

“Chờ chút!”. Nhược Nhất gọi, nhấc chân muốn đuổi theo nhưng phát hiện cơ thể mình cũng giống như lần trước, phản ứng vô cùng chậm chạp. Cô nghiến răng, véo lên đùi mình, đau đớn lập tức truyền vào não khiến cô lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Chờ chút!”. Cô đuổi theo nam tử ấy. Hắn khẽ quay người, ngoảnh đầu nhìn Nhược Nhất, dường như có chút kinh ngạc sao cô lại phá vỡ được sự ngăn cản của hắn.

Nhược Nhất lao tới, không một chút do dự, giơ tay chộp lên mặt hắn. Hắn né người, dễ dàng tránh được chiêu thức đơn giản này. Nhưng không ngờ Nhược Nhất trượt chân, ngã xuống đất. Nam tử thần bí không hề bận tâm tới Nhược Nhất, chỉ coi như cô cố ý, muốn lừa hắn cứu mình. Nhưng mũi ngửi thấy mùi máu tanh, khiến hắn bất giác nhíu mày.

Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn bước lên một bước, cúi người định đỡ Nhược Nhất. Lần thứ nhất khẽ chạm vào, Nhược Nhất không hề có phản ứng, giống như đã ngất đi. Nam tử thần bí lập tức kéo Nhược Nhất dậy. Máu mũi chảy ròng ròng trên mặt Nhược Nhất, trong đôi mắt của người thần bí thoáng tia kinh ngạc, sau đó không kìm được cong cong như cười.

Khoảnh khắc ấy, Nhược Nhất bất chợt mở mắt, nhanh như chớp lột khăn bịt mặt của hắn. Người thần bí hơi kinh ngạc, nghiêng đầu sang trái tránh sự tấn công bất ngờ của Nhược Nhất. Nhưng chiếc nón trên đầu hắn vẫn bị lật xuống. Mái tóc bạc như tuyết lập tức buông rơi. Dưới ánh trăng, mái tóc ấy chiếu sáng khiến người ta hoa mắt.

Người thần bí lập tức lấy tay áo che mặt, đẩy Nhược Nhất rồi nhanh chóng nhảy ra sau, biến mất trong nhá mắt cùng với tiếng chuông gấp gáp. Tóc bạc… Là Thương Tiêu, nhất định là chàng!

Nhược Nhất đứng ở đó, sững sờ nhìn hướng người đó biến mất, để mặc cho máu mũi chảy đầy mặt mà cũng không lau. Vì sao phải bịt mặt? Không muốn để mình nhận ra sao? Nếu đã như vậy, hà tất phải đuổi theo? Nhược Nhất nghĩ: Chàng đã có Tử Đàn rồi, hà tất phải quan tâm xem ta sống hay chế