
ai lầm để
xảy ra một sự cố, ta đã không cẩn thận đem sợi tơ hồng của nữ tượng đất kết
lại trên thân của hai nam tượng đất. Kỳ thật một vợ hai chồng cũng không có gì
sai, cái sai chính là ở chỗ nữ tượng đất này sống ở năm 2000, còn hai nam
tượng đất này lại kém nàng ta những một ngàn năm. Nghĩ lại thật không hợp
lý.
Thế nhưng vì lòng hiếu kỳ của ta
lại bắt đầu “rục rịch” nên ta đã không gỡ hai sợi dây này xuống, bản thân ta
thực muốn biết nàng sẽ nói chuyện yêu đương với hai người nam nhân này bằng
cách nào. Khoảng cách giữa ba người bọn họ không phải là nhỏ.
Sau đó ba tượng đất này trở thành
tiêu điểm chú ý của ta, thỉnh thoảng ta lại nhìn trộm xuống nhân gian. Ta nhìn
thấy nữ tượng đất từ trẻ con lớn thành tiểu cô nương, lại từ tiểu cô nương
thành thiếu nữ, rồi lại từ thiếu nữ biến thành... đã chết?! Thật tức chết
mà!
Đúng là hoàn toàn ngoài ý muốn
của ta, một người chết thì làm sao còn có thể nói chuyện yêu đương được, điều
này khiến cho ta thực sự thất vọng, nghĩ đến từ giờ không còn ai diễn cho ta
xem nữa rồi.
Ta chán nản đi gặp phán quan hỏi
về linh hồn của nàng, thì được biết nàng lại bị quỷ sứ địa phủ – cái tên có
cùng danh khí nổi tiếng với ta “Sai lầm Đại vương” vạch sai tên, bắt nhầm linh
hồn.
Hắn hiện tại đang tìm thân xác
thích hợp giúp nàng để sửa chữa sai lầm, cố gắng bù đắp lại dương thọ chưa hết
của nàng. Thật trùng hợp là hắn lại an bài nàng ở bên cạnh hai nam tượng đất. Điều
này làm cho ta rất đắc ý, loạn một chút mà nhân duyên cũng có thể trở thành sự
thật, ta so với thần còn cao tay hơn…
Trở về nhìn lại ba tượng đất của
ta, đáng giận, trong đó một sợi dây bị chặt đứt. Ai ai ai? Là ai bất lịch sự,
không được sự đồng ý của ta đã làm loạn tượng đất! Ta mà biết là kẻ nào, ta sẽ
rút đi của hắn pháp lực năm trăm năm tu luyện.
“Ặc ặc á....!” Thanh âm vang tận
mây xanh, chân khí của ta bị rút đi năm trăm năm. Ngọc đế nói ta làm việc sai,
phải chịu phạt.
Thật ra, ta biết Tây Vương Mẫu đã
đến nguyệt môn, không thấy ta liền tự mình xem xét, chứng kiến “việc tốt của
ta” xong liền nói cho Ngọc đế biết. Ngọc đế không thể làm Vương Mẫu mất mặt,
mượn ta trút giận, hừ, ta xem hắn tiểu nhân đắc chí đến lúc nào.
Ta cảm thấy thật sự đáng tiếc, vốn
đang muốn nhìn ba người bọn họ yêu thương kì quái thế nào, lại bị Vương Mẫu làm
thành như vậy chẳng còn gì nữa. Nhưng ta vẫn còn rất hứng thú với chuyện
này.
Ta ném ba tượng đất này sang một
bên, ta lại tìm thêm ba tượng đất khác, cố ý cột lên ba sợi tơ hồng, ra sức,
ra sức, buộc chặt lại lần nữa.
Haizzzzzz, thiếu chút nữa đã quên
mất tượng đất bị chặt đứt dây tơ hồng kia rồi, còn phải tìm cho hắn nữ tượng
đất khác nữa chứ.
Aizzz… ta thật sự rất vội, nhìn qua
người nam tượng đất này, trên lưng có khắc hai chữ: Phẩm Nguyệt.
Ồ, thật sự là một cái tên rất hay,
nó làm ta nghĩ đến ăn bánh Trung thu ha ha…
PN2 – Về quan hệ của Hình
Thất và Vũ Điệp
Ta từ nhỏ không có mẹ, chỉ có một
người cha cũng đồng thời là thầy dạy dỗ ta. Ông dạy ta biết rất nhiều điều,
ông nói nam nhi chí tại bốn phương, nam tử hán chân chính có thể không quan tam
đến sinh tử, nhưng nhất định phải có khí khái. Cha nói ta từ nhỏ làm việc kỹ
lưỡng, lại thích đọc sách, tương lai chính là trụ cột của quốc gia. Ông đã ôm
hy vọng rất lớn ở ta.
Năm ta chín tuổi, cha sinh bệnh qua
đời, thúc phụ thấy ta tuổi còn nhỏ, liền chiếm toàn bộ tài sản, còn bán ta cho
phú hộ Trương trong thôn. Phú hộ Trương là một lão nhân gầy gò hơn năm mươi
tuổi, thường xuyên đến nhà ta tỉ thí cờ, tuy rằng ta không thích lão, nhưng
cũng coi như là người quen.
Vào phủ được một ngày, lão liền
bày một bàn thức ăn ngon trước mặt ta, nói muốn tâm sự với ta về cha. Ta nghĩ
bọn họ đã từng nhiều năm là bạn đánh cờ, đối với việc cha ta qua đời lão không
nhiều thì ít cũng có chút thương cảm nên không nghi ngờ gì. Đó là ta lần đầu
tiên uống rượu.
Đến khi cảm thấy cơ thể đau nhức
tỉnh lại thì đã là ở trên giường, phú hộ Trương đang không ngừng nhét hạ thân
hắn vào thân thể ta, vô cùng ghê tởm cũng vô cùng đau đớn, ta phản kháng kịch
liệt, đáng tiếc lúc đó ta còn nhỏ lại uống rượu, khí lực căn bản không chống
lại được. Từ lúc đó trở đi ta không còn chạm vào rượu nữa.
Ta không muốn ở cùng với loại lão
nhân ghê tởm này cho nên đã chạy trốn. Nhưng sau hai ngày đói bụng, ta vẫn bị
bắt trở về. Từ đó trở đi trên người ta lúc nào cũng giăng đầy xích sắt, bị khóa
nhốt trong phòng không khác gì một con chó.
Cứ đến đêm khuya, lão nhân kia lại
trở lại áp lên người ta. Mẹ nó chứ, hắn thấy vui nhưng ta chỉ thấy ghê tởm. Ta
đã nghĩ đến tất cả các loại biện pháp, nhưng vẫn không có cách nào trốn thoát,
lúc đó ta vô cùng tuyệt vọng.
Phụ thân từng nói, danh tiết của
một người so với tính mạng còn cao quý hơn gấp bội phần, nhưng giờ đây, ngay
cả tư cách làm người ta cũng đã đánh mất, so với chó cũng không bằng, thậm chí
cả mạng sống này cũng không phải của ta. Ta tuyệt thực, cắt mạch máu, cái gì
có th