
ận vô lực, trên mặt cô không còn chút máu, tái nhợt giống như
lúc nào cũng có thể suy sụp, nhưng khóe miệng vẫn cố gắng nở nụ cười yếu ớt.
Đỗ Cận, mày nhìn đi, công phu tu luyện của mày thật cao. Nhìn đôi cô dâu chú rể này, mày cũng có thể cười chúc phúc.
Trên tờ báo viết mấy chữ to đùng, Ông chủ Hoa Tư Mục Khiêm Thư và thiên kim
hội đồng quản trị Lý Vi Ngưng sẽ thành hôn vào ngày hai mươi tháng năm.
Đỗ Cận khép tờ báo lại, vội vội vàng vàng nói với Đỗ Thịnh: “Ba, bữa tối con muốn ăn lẩu.”
Đỗ Thịnh nhíu mày, nhìn vào ánh mắt đã quyết của Đỗ Cận, than thở một tiếng: “Được rồi, chút nữa đi cùng ba mua đồ ăn.”
“Vâng! Con muốn ăn nồi lẩu nấu nguyên liệu cay nhất!” Đỗ Cận nhỏ giọng nói, Lý Nhân vẫn chậm rãi uống trà, giống như một chút cũng không để sự bất
thường của Đỗ Cận ở trong lòng.
Ngược lại tim gan Đỗ Thịnh đều tan nát.
Bà xã của ông, cái gì cũng tốt, chỉ là quá quật cường. Haiz… cũng không biết như vậy đối với Đỗ Cận là tốt hay không tốt.
Cùng lúc đó Mục Khiêm Thư đang ngồi xét duyệt văn kiện, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn gì đó, nhưng điện thoại vẫn thủy chung không có chút tiếng động.
Mục Khiêm Thư ngẩng đầu, day day mắt, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Alo!” Điện thoại vừa vang lên lập tức đã được bắt máy, giọng nói của Mục
Khiêm Kỳ theo sóng điện từ truyền đến: “Anh, tối nay có về anh cơm
không?”
“Ừ, anh không ăn.” Mục Khiêm Thư hơi tiếc nuối trả lời, lặng nghe thanh âm Mục Khiêm Kỳ khẽ thở dài đến khi dần biến mất.
Có phải anh đã quá sốt ruột rồi không?
Có lẽ Đỗ Cận sẽ không thể nhanh chóng tha thứ cho anh như vậy được?
Trong lòng Mục Khiêm Thư nghĩ đến một khả năng, trong lòng anh đột nhiên trở
nên hoảng loạng. Con ngươi chán chường biến thành lo lắng, anh ấn xuống
một dãy số, vừa kết nối liền lập tức biến mất.
Có lẽ bây giờ ngay cả giọng nói của anh cô cũng không muốn nghe. Bằng không tại sao cô không chịu trả lời anh?
Lần đầu tiên Mục Khiêm Thư sinh ra hoài nghi với chính mình, sự hoài nghi
càng lúc càng lớn giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng to.
Mục Khiêm Kỳ nhìn điện thoại đã ngắt, Lý Á ôm cô: “Làm sao vậy? Bà xã?”
Bụng Mục Khiêm Kỳ đã rất tròn, dự tính ba tháng nữa sẽ sinh. Mục Khiêm Kỳ
vuốt bụng nói: “Không biết con chúng ta có mẹ kế hay không nữa.”
Lý Á làm bộ trừng mắt liếc Mục Khiêm Kỳ: “Nói vớ vẩn cái gì đó?”
Mục Khiêm Kỳ cười phì hai tiếng: “Em chỉ nói lung tung vậy thôi, anh của em nhất định sẽ đuổi cô ta đi.”
Bất kể người ta không muốn cỡ nào, thời gian vẫn không nhanh không chậm
trôi qua. Đỗ Cận vẫn như trước, ngày nào cũng ở nhà ăn ăn uống uống, ngủ ngủ chơi chơi. Trên đường mấy lần còn đụng phải Chu Hiểu Viện, thái độ
hoàn toàn bất đồng với trước đó, nghe nói hiện tại cô ta đã ly hôn với
chồng rồi.
Mỗi lần gặp Đỗ Cận đều hung hăng trừng Đỗ Cận, trong lòng Đỗ Cận cười nhạo, nếu không có quỷ thì sao phải sợ người ta nói.
Nhưng khiến cho Đỗ Cận không ngờ rằng, đứa bé trắng như sữa kia lại không
phải là con của Chu Hiểu Viện và chồng của cô ta, khó trách khi chồng cô ta ly hôn cũng không chia cho cô ta một chút tài sản gì.
Ngược
lại, cuộc sống của Chu Tĩnh không tệ, lần này về nhà liền chủ động liên
lạc với Đỗ Cận, ngẫu nhiên còn có thể ăn cơm uống trà, tình bạn của hai
người tăng lên vùn vụt.
Đỗ Cận thật không ngờ Chu Tĩnh nhìn yên
tĩnh nhưng cuộc sống của cô ấy so với cô còn đặc sắc hơn, cái gì mà chưa lập gia đình đã sinh con, còn có hai người công chức nhà nước phú quý
luôn luôn chấp mê bất ngộ với cô ấy.
Đỗ Cận nhìn Chu Tĩnh ngồi
một chỗ vẫn luôn lạnh nhạt, vuốt ve tóc của con gái, có lẽ tình yêu của
cô ấy cũng sẽ giống như một đóa hoa.
Cô ấy là một người con gái xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người đàn ông xung quanh xứng đôi với cô ấy.
Chu Tĩnh cười yếu ớt, Đỗ Cận, cậu lại nói mấy lời ngốc nghếch rồi.
Đỗ Cận cũng cười cười, đúng vậy, đầu năm nay làm gì có người đàn ông nào tốt đẹp đâu.
Ngày hai mươi tháng năm lặng lẽ đến gần, sát ngày hôm đó Đỗ Cận chuẩn bị rất kỹ càng, không mở máy tính, không mở ti vi, không chơi điện thoại, chỉ
ngủ và ngủ.
Nhưng lại không chịu nổi con gái của Chu Tĩnh kêu to
từng tiếng: “Dì à, dì tới đây chơi đi, mẹ con muốn đưa con tới công viên chơi trò chơi!”
Đỗ Cận kìm chế không hét lên, nói: “Y Y nghe lời, để cho dì ngủ một chút.”
Chu Y Y không chịu, ở bên kia điện thoại khóc lóc om sòm, hơn một tháng ở
cùng với Đỗ Cận, Chu Y Y đặc biệt ưa thích Đỗ Cận, làm chuyện gì cũng
đều thích quấn lấy cô.
Đỗ Cận nghe thấy Chu Tĩnh ở bên kia điện thoại nói: “Y Y nghe lời, dì có việc, mẹ đưa con đi được không nào?”
“Không muốn không muốn, mẹ. Con muốn dì…” Đỗ Cận biết rõ Chu Y Y chỉ dùng kế
dụ dỗ cô đi qua, nhưng cô vẫn không chịu nỗi một màn lòng mẹ thương con
kia, nhấc chăn mền ra, nói to: “Ba mẹ, con đi ra ngoài một lát.”
Đỗ Thịnh nhìn bóng lưng con gái biến mất, quay sang nói với Lý Nhân đang ở trong bếp: “Bà không lo lắng à?”
Lý Nhân tiếp tục dọn dẹp phòng bếp: “Đó là ông không biết!”
Đỗ Thịnh sờ mũi.
Ông nên hỏi bà xã của ông cái gì đây?
Bà xã à, bà mới là