
m thành khẩn.
"Tôi biết rồi." Ông ta lạnh nhạt nói: "Là do tôi vẫn không hiểu được Trịnh
Phiên Nhiên."
Tân Cam cũng chắng đế ý, tiện tay chọn món Bạch Tùng Lộ đắt nhất nhà hàng và
loại rượu lâu năm nhất cho hai người.
Trịnh An Đồng chỉ muốn uống một ly rượu vang, nhìn người con gái đối diện nhã
nhặn ngồi ăn với tốc độ kinh người, ông khẽ nhếch môi.
"Tôi thật sự không hiểu Trịnh Phiên Nhiên thích cô ở điểm gì."
Tân Cam mỉm cười, ra hiệu cho người phục vụ: "Cho tôi một suất nữa!"
"Ăn nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe đâu' Trịnh An Đồng xua tay với người
phục vụ, "Tân Cam, cô là người thông minh, chỉ dựa vào món tùng Lộ này thì còn
lâu mới đánh bại được tôi."
Uống cạn ly rượu, Tân Cam cầm chai rượu trực tiếp đưa lên miệng uống khiến
mọi người xung quanh đều quay sang nhìn cô. Nhìn Trịnh An Dồng nhíu mày, cô cười
vui vẻ: "Thực ra tôi cùng có chỗ không hiểu, ông lợi dụng tình cảm, điểm yếu của
anh ấy để uy hiếp, điều khiên anh ấy, coi anh ấy là người vô dụng, liệu ông có
thoải mái không?"
Vẻ mặt Trịnh An Đồng lạnh lùng: "Nếu cô chịu nghe lời tránh xa Trịnh Phiên
Nhiên một chút thì giữa tôi và Trịnh Phiên Nhiên đã không như thế này."
"Ông ích kỷ, muốn khống chế những tham vọng của mình thì liên quan gì đến
tôi?" Lúc này đã ngà ngà say, Tân Cam lườm ông ta một cái, vẻ một rất coi
thường: "Vả lại, ông có tài cán gì mà đòi chỉ đạo chứ?"
Ai cũng biết Trịnh An Đồng không phải là máu mủ nhà họ Trịnh, Trịnh lão gia
năm đó lấy vợ kế ông ta chỉ là con ghẻ. Sau đó bố của Trịnh Phiên Nhiên chết
sớm, Trịnh Phiên Nhiên vẫn còn nhỏ, nhà họ Trịnh nhất thời mất đi trụ cột nên
mới để ý đến ông chú trên danh nghĩa để tiếp tục duy trì đại cục.
Lời cô nói đầy hàm ý nhưng Trịnh An Đồng vẫn chưa tức giận. Con mắt sắc nhọn
quét qua người cô, ông ta nói với giọng thật thấp và thận trọng: "Tiểu Tân, đùng
coi tôi là kẻ địch, tôi cũng không muốn làm hại cô."
Tân Cam cảm thấy câu nói thật chướng tai, cô đặt bịch chai rượu xuống bàn rồi
đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp không còn hút hồn như bình thường mà sắc sảo nhìn
ông.
"Ngồi xuông đi!" Nét mặt Trịnh An Đổng không đổi, ngước lên nhìn cô nói.
"Ông làm tôi thấy thật buồn nôn, tôi sợ nhỡ nôn vào mặt ông thì sẽ rất khó
coi." Tân Cam lạnh lùng nói: "Trịnh An Đồng, từ giây phút ông làm bẽ mặt nhà họ
Tống và Nhã Kỳ, tôi đã thề sẽ không để yên cho ông, ông đã nghĩ ra trăm phương
ngàn kế bắt tôi rời xa anh ấy đúng không? Nói cho ông biết, tôi sẽ không bao giờ
làm như vậy. Trịnh An Đồng, ông không cần phải lo lắng, có thủ đoạn bẩn thỉu gì
thì cứ tung ra hết đi, nhanh chóng cho tôi xuống địa ngục đi, nếu không, tôi sẽ
kéo cháu trai yêu quý của ông cùng xuống địa ngục đây." Cô gọi quản lý nhà hàng
đến: "Món Bạch Tùng Lộ rất ngon, gói cho tôi một trăm suât nhé!"
Để lại địa chỉ công ty cho quản lý nhà hàng đang đứng sững sờ, Tân Cam quay
người cười với Trịnh An Đồng đang ngồi bất động rồi đi thẳng.
Từ nhà hàng bước ra, cô cứ lang thang vô định như thế rất lâu, đến lúc hai
chân không còn cảm giác mới tìm một cửa hàng nào đó để ngồi. Cô nhìn ngó xung
quanh, rất nhiều người đang đi lại nhộn nhịp, có mấy cặp tình nhân anh anh em em
thật mật, Tân Cam càng lúc càng mù mờ.
Trịnh An Đồng không phải ruột thịt với Trịnh Phiên Nhiên, nhưng ông ta đã
chăm sóc anh hơn hai mươi năm, tình cảm chẳng khác gì phụ từ. Trịnh Phiên Nhiên
có thể coi là lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không phải người vong ân bội nghĩa. Anh
phải chọn giữa Trịnh An Đồng và cô, Tân Cam thật không dám nghĩ đến kết quả.
Trong mười năm quen biết, cô chưa từng thấy Trịnh Phiên Nhiên nhường nhịn ai
như nhường nhịn Trịnh An Đồng. Mười năm giữa cô và anh... chẳng qua chỉ là mười
năm ngủ chung giường mà thôi còn bọn họ mới là người một nhà.
Cảm thấy ngồi đã lâu, cô đứng lên định đi thì phát hiện mình đang đứng trước
trung tâm thương mại cô hay đến. Đã đến rồi thì... Tân Cam liền lên tầng chín,
vào quầy trang phục hàng hiệu của nam rồi báo số, cô bán hàng xinh đẹp sững
người, liên tục xin lỗi cô rồi gọi giám đốc đến.
"Xin lỗi!" Giám đốc tỏ vẻ khó xử: "Thành thực xin lỗi! Cô Tân à, loại cúc ở
tay áo này bây giờ không còn sản xuất nữa."
"Không sản xuất nữa?" Tân Cam cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn biển hiệu cửa
hàng, cô không vào nhầm mà. "Cúc áo đó là do năm ngoái tôi đặt làm theo mẫu và
cũng chỉ làm có một đôi đó thôi, sao lại ngừng sản xuất chứ? Tôi chỉ muốn đặt
làm thêm một đôi nữa thôi mà."
Giám đốc im lặng không nói gì, vẻ mặt khó xử.
Tân Cam chợt hiếu ra, nhãn hiệu này có lẽ vừa mang họ Trịnh. Lặng lẽ rời khỏi
trung tâm thương mại, Tân Cam gọi điện cho Trịnh Phiên Nhiên.
"Nói đi!" Đầu dây bên kia có vẻ suốt ruột, nhưng Tân Cam vẫn không nói
gì.
"Không nói thì anh gác máy đây!"
Tân Cam chậm chạp nói: "Trịnh Phiên Nhiên, anh không muốn lấy cúc áo nữa
sao?"
Yên lặng một lúc, giọng anh trở nên mệt mỏi: "Khi vứt đi thì đắc ý lắm cơ mà,
sao bây giờ mới nhớ đến việc bồi thường cho anh à?" Giọng anh càng lúc càng dịu
dàng: "Anh không cho em cơ hội đâu."
Đồ trẻ con, Tân Cam thở dài: "Đã kh