
xế, đợi tài xế
thối hết tiền lẻ, cậu đi tới bên cạnh Trang Hào nhỏ giọng nói một câu:
"Lên lầu, 32, làm cho xong chuyện lần trước."
Hoa Kì cũng không
phải là loại thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng không phải người ngu, nếu
cậu dám trả tiền xe cho Trang Hào thì chắc chắn không sợ anh quỵt nợ,
nếu Trang Hào qua sông đoạn kiều, chết không nhận, Hoa Kì liền giật hết
băng gạc trên đầu, để cho anh xem cảnh máu chảy dầm dề một chút.
Một cái ghế mặc dù không lấy đi mạng của Hoa Kì, nhưng lại lưu lại một vết
thương không nhỏ bên thái dương của cậu, dù vết thương khép lại, xem
chừng cũng sẽ lưu lại sẹo.
Giống như Tiểu Lý nói, Hoa Kì người này không có ưu điểm gì, chỉ có mỗi gương mặt là đẹp mắt.
Trên thực tế, Hoa Kì đánh giá thấp Trang Hào người này, chớ nhìn anh luôn
đánh lộn đánh lạo, bình thường nhanh mồm nhanh miệng với Hoa Kì, nhưng
lăn lộn bên ngoài cũng gánh vác được chuyện.
Trang Hào là một
người cực kỳ giảng đạo nghĩa, thiếu người thì phải trả, dù lên núi đao
hay xuống biển lửa, nếu thiếu nhân tình không trả, thì như mắc nghẹn, ăn ngủ không yên.
Lúc Hoa Kì làm xong công tác chuẩn bị, Trang Hào
đã sớm đến phòng bao32, lần này anh không thay quần áo mà mặc đồ ngồi
trong phòng chờ Hoa Kì đến.
Hoa Kì đang kẹp túi công cụ, vui thích đến phòng 32, cậu gõ nhẹ cửa phòng, cố làm ra vẻ nói: "Tiên sinh, tôi có thể đi vào sao?"
Trang Hào ở bên trong nổi giận mắng: "Lăn vào đây, nhanh lên!"
Hoa Kì cười hì hì đẩy cửa vào, thấy Trang Hào mặc nguyên đồ chưa cởi, cậu
liền thu lại nụ cười: "Hừ, anh muốn đổi ý sao? tôi cho anh biết, tiền xe tôi giúp anh thanh toán, anh mà đổi ý, tôi liền. . . . . . tôi liền. . . . . ." Hoa Kì làm bộ gỡ bỏ băng gạc trên đầu.
Trang Hào xụ mặt: "Dkm cậu, tôi nói hối hận khi nào?"
Hoa Kì ngừng tay: "Anh không đổi ý, vậy sao không cởi quần áo?"
Trang Hào cười đầy thâm ý: "Nếu là bổ túc cho lần trước, tiền tôi đã thanh
toán, hơn nữa cậu cũng đồng ý dùng miệng rồi, vậy chúng ta cứ tiếp tục,
ông đây chờ cậu phục vụ." Nói xong, Trang Hào cà lơ phất phơ đi tới
trước mặt Hoa Kì, hai đùi giang rộng nói: "Cởi quần áo trước, sau đó cởi quần, giày cùng vớ cũng cởi."
Hoa Kì vừa nghe không vui, rõ ràng là chơi mình mà.
Đây là cuộc đấu giữa thông minh và thông minh, ai có thể trụ được đến cuối chính là người thắng.
Hoa Kì không chịu yếu thế nói: "Cởi cũng có thể, phải thêm tiền nha."
Trang Hào giận quá hóa cười: "Thêm nhiều ít?"
Hoa Kì không chút do dự: "Anh là khách quen, áo và quần tôi có thể cởi miễn phí giúp anh, nhưng giày cùng vớ, là hoạt động nặng khẩu vị, 5 một
lần."
"5?" cằm Trang Hào thiếu chút nữa rớt xuống, mắng: "Miệng cậu nạm vàng hay kim cương hả ? Trị giá 5 ngàn sao?"
Hoa Kì lắc đầu: "Không người muốn tôi cũng không ngu mà làm nha, tôi thích
dùng công phu sư tử ngoạm đấy, có làm hay không? Không làm thì anh mặc
giày cùng vớ ."
Trang Hào thua hoàn toàn, nhấc chân bỏ hất giày da đi: "Dkm cậu, cậu có gan, ông đây nhớ."
Trong lòng Hoa Kì cười toe toét.
Trang Hào cởi vớ xong, chân không đứng trước mặt Hoa Kì không lên tiếng.
Hoa Kì lùn hơn Trang Hào không ít, đứng thẳng chỉ cao hơn bả vai anh một
hai cm. Thật ra thì chiều cao Hoa Kì không tính là thấp, khoảng 1m7 bảy, mà Trang Hào lại chừng 1m8 trở lên.
Trang Hào mặc một cái áo
khoác vét bên ngoài, bên trong mang một áo lông cừu cổ chữ V màu xám
tro, bên trong nữa là một cái áo sơ mi, nhìn qua thật đứng đắn lại đẹp
trai, Hoa Kì đi vòng qua phía sau anh, nhón chân lên cắn nơi cổ áo anh,
như con chó con túm đồ cởi áo vét từ trên người anh ra.
Trang Hào cũng phối hợp, giang hai cánh tay để cho cậu cởi.
Hoa Kì mạnh mẽ hất đầu, vung áo vét ra trên tủ bên cạnh. Sau đó, Hoa Kì đi
tới trước mặt anh, nhìn từ trên xuống dưới: "Anh có thể ngồi xuống
không? Cao như cột điện vậy, tôi với không tới."
"!@#$%$@, là cậu thấp mà cứ tự đắc, còn nói tôi cao?" Trang Hào không phục ngồi xuống giường hờn dỗi.
Hoa Kì liếm môi một cái, suy nghĩ nên cởi cái áo lông cừu trên người anh
như thế nào, trái lo phải nghĩ quyết định vòng ra phía sau cắn cổ áo.
Hoa Kì đi vòng qua phía sau anh, từ từ cúi đầu, lúc cắn cổ áo anh, Trang
Hào không tự nhiên rụt cổ một cái: "Cậu đừng thở lên người tôi, rất
nhột."
Hoa Kì làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục động tác của mình.
Hoa Kì nửa quỳ trên giường sau lưng Trang Hào, cắn cổ áo phía sau, từ từ
đứng dậy kéo lên, Trang Hào vẫn phối hợp nâng hai cánh tay như cũ, dễ
dàng cởi áo xuống, mà lúc cởi xuống, có lẽ là Hoa Kì dùng quá sức rồi,
cổ áo ghìm chặt lấy cổ Trang Hào.
"Dkm cậu, cậu muốn ghìm chết tôi à?"
Hoa Kì há mồm, trong miệng còn cắn cổ áo anh cho nên chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, tiếp tục túm lên.
Trang Hào nhịn không được, đưa tay kéo cổ áo trên cổ xuống. Hoa Kì vẫn hất
đầu văng quần áo lên tủ như cũ, thở hổn hển nói: "Tôi không nỡ ghìm chết anh, ngộ nhỡ anh chết, tôi sẽ chạy ra ngoài trước."
"Nghèo chết cậu đi."
Hoa Kì bĩu môi: "Tôi thích." Nói xong, Hoa Kì từ trên giường nhảy xuống,
lúc này cậu sớm bị hơi nóng trong phòng xông ra cả người mồ hôi, bất đắc dĩ, c