
ay cô,
thấp giọng cười, “Lớn như vậy rồi, còn sợ sấm chớp à.”
Chu Thương Thương đem đầu tựa ở trong lòng Hàn Tranh, không nói chuyện.
Chu Thương Thương sợ tiếng sấm chớp, là bởi vì Chu Trường
An với Trương Lâm qua đời trong một đêm giông tố đầy trời, về việc này,
cô từng nói với Tô Dần Chính, hắn đã từng ở trong mỗi đêm có sấm chớp
đem cô ôm vào trong lòng nhỏ giọng an ủi.
Khi đó Tô Dần Chính giọng nam thuần túy trong trẻo, ôm ấp của hắn ấm áp lại kiên định.
Chu Thương Thương ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Hàn Tranh,
Hàn Tranh cười với cô, sau đó cúi đầu hôn cô, khí tức mát lạnh lập tức
xông tới trước mặt, Chu Thương Thương vươn tay ôm lấy Hàn Tranh, vắt
chân ngồi ở trên đùi Hàn Tranh, tiếng thở dốc tinh tế từ trong môi cô
tràn ra.
Bên ngoài như cũ trận trận dông tố, bên trong cảnh xuân kiều diễm.
-
Sấm chớp mãnh liệt bên ngoài làm Tô Dần Chính giật mình
tỉnh giấc, hắn đứng lên, ở ban công đứng một lúc, sau đó trở về phòng.
Tô Dần Chính phân không rõ ràng lắm mình vừa bị ác mộng giật mình tỉnh
giấc, hay là bị tiếng sấm đánh thức, trong mộng Chu Thương Thương cả
người là máu, tỉnh lại tiếng sấm ngoài cửa sổ nổ vang, mưa rền gió dữ
đang bộp bộp đập lên cửa sổ thủy tinh.
Tô Dần Chính ngồi ở sô pha thêm một lúc, Trần Uyển Di khoác một cái áo ngủ tơ tằm từ trong phòng đi ra, quan tâm hỏi: “Dần Chính,
là bởi vì tiếng sấm quá lớn đánh thức anh sao?”
Tô Dần Chính đột nhiên quay đầu lại nhìn ả một cái, sau đó
cả người dựa tới gần sô pha, im lặng không lên tiếng nhắm mắt lại, ngọn
đèn chói mắt đánh vào bên mặt trái hắn, ngũ quan hắn mơ hồ, qua một lúc, Tô Dần Chính vươn tay sờ soạn đằng sau gáy, khi đầu ngón tay phủ lên
vết sẹo nhàn nhạt thì cả người hắn cứng lại rồi.
Trần Uyển Di đi tới bên mình Tô Dần Chính, muốn nâng tay
xoa bóp vai cho hắn, không ngờ bị Tô Dần Chính đẩy ra, Trần Uyển Di cúi
đầu, sau đó khôn khéo mở miệng: “Gần đây có phải tâm tình không được tốt hay không?”
Tô Dần Chính nhìn về phía ả, dừng một chút, bình tĩnh mở miệng: “Uyển Di, chúng ta kết thúc đi.”
Trần Uyển Di mở to hai mắt: “Dần Chính. . .”
Tô Dần Chính có phần mệt mỏi rã rời: “Căn hộ này lưu cho cô, ngày mai tôi sẽ bảo người gởi một số tiền đến tài khoản của cô.”
Trần Uyển Di lắc đầu, gấp đến độ cả khuôn mặt nhỏ nhắn chảy đầy nước mắt, ả cầm lấy tay Tô Dần Chính: “Dần Chính, em không cần tiền của anh, em chỉ muốn anh. . .” Trần Uyển Di nói gián đoạn, ả thật sự
sốt ruột.
“Em thừa nhận. . . Vừa mới bắt đầu em là bởi vì tiền của
anh. . . Thế nhưng hiện tại em không phải, thực sự không phải. . . Dần
Chính. . . Em không muốn xa anh. . .”
Tô Dần Chính ha ha nở nụ cười, xoay người lại, mắt nhìn
Trần Uyển Di, sau đó giơ tay xoa xoa nước mắt cho ả, Trần Uyển Di chỉ
cảm thấy đầu ngón tay Tô Dần Chính lạnh buốt hình như trong thân thể máu lạnh chảy xuôi, lạnh đến phát rét.
“Đừng khóc ha.” Tô Dần Chính hiếm khi như vậy đối đãi dịu
dàng với Trần Uyển Di, Trần Uyển Di nhịn không được bi thương, khóc đến
hít vài hơi khí lạnh, Tô Dần Chính lại cười ra tiếng: “Vậy cô nói một
chút, cô thích tôi cái gì, tôi đối với cô lại không tốt. . .”
Trần Uyển Di nhìn Tô Dần Chính, đúng vậy, cái tên đàn ông
này đối xử với ả thái độ ác liệt lại qua loa như vậy, thế nhưng ả vẫn
thương hắn a, Trần Uyển Di khóc không thành tiếng, sau đó chờ ả ngẩng
đầu lên, Tô Dần Chính đã rời khỏi gian nhà.
-
Tô Dần Chính lái xe đi tới cửa biệt thự Hoa Khê, bên ngoài
xe gió cả mưa rào, cần gạt nước từng chút từng chút chà lau trên kính
thủy tinh chắn gió.
Tô Dần Chính biết Chu Thương Thương đã dọn đi khỏi nơi này, hắn để căn nhà này lại cho cô, hắn cũng không yêu cầu xa xỉ cô có thể
một mực ở đây, nhưng mà chờ tới khi cô thật sự dọn đi, hắn mới hiểu
được, Chu Thương Thương đang nỗ lực từng chút thoát ly hết tất cả mọi
thứ có liên quan tới hắn.
Ngày đó cô quay về thành phố S, xe của hắn ngừng một đêm ở
dưới lầu biệt thự, hắn thấy đèn trong phòng trên lầu vẫn không có tắt,
hắn suy nghĩ cô có phải là ngủ không yên hay không, tựa như ngày hôm nay sét đánh gió gào, hắn đột nhiên nhớ tới cô có phải bị hoảng sợ hay
không.
Chìa khóa của biệt thự đã bị hắn tìm được, rơi trong ngăn
kéo của phòng làm việc, cùng ảnh chụp của cô đặt ở một chỗ. Tô Dần Chính ở trên xe ngồi một hồi lâu, rốt cục xuống xe, sau đó đi tới mở cửa biệt thự.
Vào cửa, mở đèn thủy tinh ở phòng khách, căn nhà vốn là vắng vẻ, cô dọn đi rồi lại càng thêm trống rỗng.
Tô Dần Chính lên lầu, mở cửa phòng ngủ, hắn không có bật
đèn, gian phòng tối như mực chỉ có khi sấm chớp xẹt qua bầu trời đêm bên ngoài mới có tia sáng như vậy tiến vào.
Tô Dần Chính ngồi chồm hổm thân mình, hai tay che mặt, trên mặt sớm đã ẩm ướt thành một mảnh giá lạnh, trong miệng hắn càng không
ngừng đọc đi đọc lại hai chữ Thương Thương, lúc này đây Tô Dần Chính yếu đuối, tựa như một đứa bé đã đánh mất một món đồ chơi yêu thích nhất.
Ngày hôm sau, Tô Dần Chính cứ theo lẽ thường đi làm, như
trước là một ông chủ xấu tính, có thể đem nam nhân viên răn dạy đến vẻ
mặt căm hận đến không thể phẫn hận mà chạy