
ện tại làm cái gì vậy,tự mình thiết lập
trạm kiểm soát sao?” Phù rể Đỗ Khang cười hì hì mở miệng, sau đó mang
Tống Thiến kéo đến một bên.
Hàn Tranh đuôi mắt khẽ nhướng, ôm Chu Thương Thương, bước nhanh đi xuống lầu.
Từ Tống gia đi ra, bên ngoài ánh mặt trời sáng
rực, Chu Thương Thương híp híp mắt, sau đó Hàn Tranh mang cô bế đến
trong buồng xe Lincoln, đóng cửa lại, khoang xe Lincoln rộng rãi, Hàn
Tranh nắm lên tay Chu Thương Thương, nhìn cô, nhếch miệng cười a cười a.
“Thương Thương, em thật xinh đẹp.” Hàn Tranh nắm lòng bàn tay cô, “Thực sự rất đẹp, cái loại rất đẹp này. . .”
Chu Thương Thương nở nụ cười, nhìn Hàn Tranh: “Anh ngày hôm nay cũng rất đẹp trai.”
Hàn Tranh sửa sang lại áo quần, đưa mặt sát
qua: “Đương nhiên phải đẹp trai, chúng ta phải môn đăng hộ đối không
phải sao?” -
10: 00A. M.
Xe hoa đúng giờ đi vào Hàn trạch, Chu Thương
Thương lại do Hàn Tranh bế cô xuống xe, phía sau ba bốn hoa đồng tiến
lên cầm đuôi váy cưới của cô.
Hoa đồng tuổi tác không giống nhau, nhỏ nhất
chưa tới ba tuổi, lúc nâng đuôi váy Chu Thương Thương bị vấp ngã một
cái, sau đó quỳ rạp trên mặt đất khóc lên. Tất cả mọi người ra ngoài
nghênh tiếp cô dâu đều nhịn không được cười rộ lên, hoa đồng được một
người phụ nữ mỹ lệ đến ôm lấy, ôm đứa bé cười lui ra.
Đi tới Hàn trạch, cũng là kính trà, Hàn bộ
trưởng vẫn từ Bắc Kinh bay trở về, đoan đoan chính chính ngồi ở ghế gỗ
lim, sắc mặt nghiêm túc.
Hồng trà, bao lì xì, hai bên trao đổi lẫn nhau.
Chu Thương Thương bưng nước trà đưa cho Hàn bộ trưởng, kêu một tiếng “Ba.”
Hàn bộ trưởng không chút nhúc nhích.
“Hàn Chính Thiên.” Hàn thái thái hạ giọng, Hàn
bộ trưởng nhàn nhạt liếc Chu Thương Thương đang quỳ gối trước mắt, vẫn
là tiếp nhận ly trà từ trong tay cô, sau đó từ trong khay cầm lấy một
bao lì xì, đưa cho Chu Thương Thương.
Chu Thương Thương tiếp nhận bao lì xì, “Cảm ơn ba.”
Hàn bộ trưởng “Ừ” “Ừ”, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.
Kính trà xong, là ăn đồ ngọt chè hạt sen long
nhãn múc trong chén sứ hồng vẽ hoa văn bách hoa tinh xảo, do người bảo
mẫu già của Hàn gia bưng lên, đưa cho Hàn Tranh và Chu Thương Thương.
Hàn Tranh bưng lên cái chén nhỏ, múc một muỗng, đưa tới bên mép Chu Thương Thương, Chu Thương Thương miệng tiếp nhận,
hơi đỏ mặt.
“Đổi lượt tới em.” Hàn Tranh nhướng mày với cô.
Chu Thương Thương nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Hàn Tranh, cũng đút anh một muỗng.
Chè hạt sen long nhãn táo đỏ, ngụ ý sớm sinh
quý tử, đối với bọn họ cặp đôi phụng tử thành hôn này, chỉ là đi ngang
qua sân khấu mà thôi -
11: 00A. M.
Chu Thương Thương với Hàn Tranh từ Hàn trạch đi ra, đi đến khách sạn Bốn Mùa.
Chu Thương Thương đi tới phòng nghỉ của khách
sạn, lại một phen trang điểm, ngồi ở trước gương, cô nghĩ chờ thêm nửa
tiếng nữa, cô thực sự ở dưới sự chứng kiến của mọi người trở thành vợ
của Hàn Tranh.
Hàn Tranh đứng ở bên ngoài bắt chuyện với khách khứa, lần này tuy rằng mời tới tất cả đều là thân bằng bạn hữu, thế
nhưng Hàn gia muốn làm tiệc vui, thành phố S không ít người muốn tới
tiếp cận kéo quan hệ, cứ như vậy, khách liền nhiều hơn vài lần, trong đó đại đa số cũng là “Không mời mà tới” .
Bởi vì là việc vui, cũng không thể mang khách
chặn ở bên ngoài, bởi vậy, ngoại trừ 50 bàn dự tính, còn phá lệ thiết
lập 50 bàn chiêu đãi khách”Không mời mà tới”.
Hàn Tranh ngày hôm qua sau khi cúp điện thoại
vẫn rất thấp thỏm, tối hôm qua còn năm mơ, trong giấc mơ một hồi là
khuôn mặt của Chu Thương Thương, một hồi là Tô Dần Chính, trái lại không thấy thân ảnh của mình, sau khi hừng đông giật mình tỉnh thì không ngủ
lại nữa.
Có đôi khi hạnh phúc rõ ràng xảy ra trước mắt,
nhưng vẫn nghĩ như là trộm đến, Hàn Tranh giật nhẹ miệng, lại sửa sang
lại cà- vạt, lúc này, Áp tử từ bên ngoài hỗ trợ đi đến, ở bên tai Hàn
Tranh ném một câu: “Nó tới.”
Hàn Tranh như trước gợn sóng không sợ chỉnh lý
cà- vạt của mình, khi rời đi thì vỗ vai Áp tử: “Vậy mày hỗ trợ trông nom đi.” -
11:30A. M.
Khách khứa lục tục trình diện.
Bên ngoài đại sảnh, ngọn đèn treo thủy tinh
chiếu xuống ánh sáng óng ánh, thảm đỏ, khách khứa quần áo chỉnh tề, hoa
bách hợp tươi rói, sổ ký tên, rượu nước có đôi có cặp. . . Còn có khúc
nhạc hôn lễ vẫn đang phát ra.
Nhạc khúc du dương quấn ở bên tai, Tô Dần Chính nghĩ mình như là đi vào một giấc mộng, hắn thậm chí có chút phân không
rõ lắm là mình đi vào giấc mộng của mình, hay là quấy nhiễu giấc mộng
của người khác.
Hắn vẫn khống chế không được bản thân đi tới
hôn lễ của cô, ở đây thực sự là một mảnh vui mừng, Tô Dần Chính nhìn hoa tươi bày trên lễ đài phía trước, hắn có chút chậm chạp không có tinh
thần, cô làm thế nào lại thành cô dâu của người khác đây.
Áp tử đi lên phía trước vỗ vài cái lên vai Tô Dần Chính, thở dài hai cái: “Dần Chính.”
Tô Dần Chính nhìn Áp tử, sắc mặt tĩnh như chỉ thủy.
Áp tử mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng, xấu hổ
nói lung tung lên: “Cái kia… cái kia, từng gặp qua biển xanh khó muốn
làm sông nhỏ, người anh em tao cũng biết mày xem thông suốt, dù sao đều
là anh em tốt một hồi, mày có thể đến chúc phúc, Thập