
chúng ta tâm thật đúng là đủ lớn nhỉ, nhiều phụ nữ như vậy chiếu cố được hết
sao?”
Tô Dần Chính thương cảm nhìn Vương Lượng: “Tao chỉ
lo lắng mày bị người ta coi là súng mà sai bảo, mà mặt còn cao hứng ngu
ngốc như vậy.”
Anh Lượng giận không cười lại: “Tao đếm đến ba, Tô tổng làm tuyển chọn đi.”
Tô Dần Chính ngẩng đầu nhìn nhìn cái rương gỗ: “Bên kia chính là Trần Uyển Di.”
Vương Lượng: “Mày chọn Trần Uyển Di?”
Tô Dần Chính nhún nhún vai, thần sắc trên mặt thập
phần thẳng thắn thành khẩn: “Nếu như cô ta không có mang con của tao,
tao sẽ tuyển chọn Thương Thương.”
Vương Lượng tiếc nuối thở dài, ngẩng đầu nhìn nhìn
cái rương bên phải: “Vợ trước của mày nghe được mấy lời này, nhất định
thương tâm cực kỳ.”
“Tao không có biện pháp không phải sao, nếu như có
thể, tao cũng mong muốn cô ấy bình an.” Tô Dần Chính buông lỏng tay,
“Mày không phải nói chỉ có thể tuyển chọn một người sao?”
Vương Lượng nhìn Tô Dần Chính: “Xem ra cái đề tài tuyển chọn này đối với Tô tổng mà nói không khó a, vẫn rất dễ a.”
“Không, đề tài tuyển chọn này thực sự là khiến cho
tao hơi khó xử.” Tô Dần Chính lắc đầu, “Tuy nhiên cũng không có cách
nào, tao chỉ có thể tuyển chọn con tao.”
——–
Trò chơi này, thật đúng là đủ buồn chán, buồn chán
đến mức Chu Thương Thương toàn thân rét run, hiện tại Chu Thương Thương
hai tay đều bị buộc chặt, ngoài miệng dán băng dính đen, cùng Trần Uyển
Di đang bị giấu ở phía sau cái chồng rương gỗ xếp cao cao.
Cô với Trần Uyển Di đều có thể nghe được đối thoại
của Tô Dần Chính với Vương Lượng, Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn
Trần Uyển Di, khi Tô Dần Chính mở miệng nói tuyển chọn Trần Uyển Di,
Trần Uyển Di nước mắt liền chảy ra, tròng mắt bị cảm động ẩm ướt nước
mắt, đúng là sáng lấp lánh.
—–
“Được, biết Tô tổng đã làm ra tuyển chọn, vậy tao đây sẽ làm theo tâm ý của mày.”
Qua nửa phút, Vương Lượng cười cười, bắt đầu vỗ
tay, hắn mỗi một vỗ liền dừng lại một chút nhìn Tô Dần Chính, tựa hồ như đợi lát nữa Tô Dần Chính thay đổi chủ ý, nhưng mà khóe miệng Tô Dần
Chính vẫn đóng sít sao, nhướng mắt nhìn hai cái rương treo trên lưng
chừng trời, đồng tử đen thui lại sâu sắc thoạt nhìn phá lệ mênh mông vô
bờ.
“Ba ——” Vương Lượng cả người phấn khởi, tiếng vỗ tay vừa rơi xuống, “Loảng xoảng!” Một tiếng.
“Bịch ——” một cái rương rơi xuống, vật nặng rơi trên mặt đất, nhất thời bụi bặm tung bay.
Cái rương bên trái rơi vào trên mặt đất, Tô Dần Chính nghiêng đầu nhìn Vương Lượng.
Vương Lượng: “Ngại quá, thả nhầm rồi.”
Tô Dần Chính lạnh nghiêm mặt nhìn Vương Lượng, sau đó cái ót tê rần, cả người hắn ngã về phía trước.
“Cái đáp án này, cô đã thoả mãn chưa?” Vương Lượng nói với một người phụ nữ từ phía sau đi tới.
Trần Uyển Chi đồng dạng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Ít nói lời vô ích đi, ông cầm tiền của ông, tôi xem kịch của tôi.”
. . .
Mười phút sau, Hàn Tranh chạy tới mang cửa sắt đẩy
ra, bên ngoài gió đêm lạnh buốt phần phật trút vào bên trong, tiếng còi
cảnh sát vang khắp bầu trời, cái buổi tối này, trăng sáng sao thưa, các
ngôi sao đều khẩn trương trốn vào trong những tầng mây.
——
Một chiếc xe Van màu trắng quay quanh đường núi,
quấn qua một vòng lại một vòng, rốt cục ở một đỉnh núi dừng lại, hai
người đàn ông đầu bóng lưỡng từ bên trong đi xuống, sau đó lại từ bên
trong khiêng ra hai cái bao tải.
“Bên nào là con điếm họ Trần?”
“Bên trái ?”
Hai giọng cười châm chọc vang lên, bao tải chứa Trần Uyển Di bị nặng nề ném vào trong đám cỏ hoang.
“Van xin các nười. . . Thả tôi. . .” Cảm giác được
bản thân bị nâng lên, Chu Thương Thương muốn lớn tiếng gọi, thế nhưng
dùng hết hơi sức thanh âm vẫn nhẹ như muỗi kêu.
Nhưng mà bọn họ vẫn là nghe được thanh âm của cô,
không biết có phải Chu Thương Thương cầu xin có hiệu quả hay không, đãi
ngộ của Chu Thương Thương so với Trần Uyển Di tốt hơn một chút, là được
nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Trần Uyển Di.
Đây tính là cái gì, nhân từ của kẻ bắt cóc sao?
Người đàn ông đầu bóng lưỡng xử lý tốt tất cả
chuyện tình, liền lên xe, tiếng xe nổ máy quấy nhiễu màn đêm trong núi,
quạ đen “quác quác quác” kêu loạn lên.
Hai tay hai chân như trước bị buộc chặt, Chu Thương Thương còn có một chút tốt hơn Trần Uyển Di, đầu bóng lưỡng trước khi
bỏ đi, còn mang cô từ trong bao tải thả ra.
Đỉnh núi đen kịt, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng cây lớp lớp, thường có tiếng chim hót thú kêu.
Chu Thương Thương cong người dùng hàm răng cắn xé
dây thừng, chí ít không có bỏ thây nơi hoang dã, chí ít cô còn có thể
cảm giác bọn nhỏ tồn tại trong bụng cô.
Hàn Tranh a Hàn Tranh, đêm nay anh có thể tìm được
em không? Chu Thương Thương chỉ cần nghĩ đến Hàn Tranh, nước mắt sẽ
không tự chủ được rớt xuống.
Bên tai truyền đến tiếng Trần Uyển Di rên rỉ, còn có mùi máu tươi nồng đậm.
“Tao cũng không có cách nào, tao chỉ có thể tuyển
chọn con tao.” Thanh âm của Tô Dần Chính lại quấy nhiễu ở bên tai Chu
Thương Thương.
Cô tiếp tục dùng hàm răng dùng sức xé rách, dây
thừng buộc chặt mình rốt cục bị gỡ ra, sau đó hai tay cô run rẩy mở ra
hai chân, bò trên mặ