
nói dối, Trương Lâm
nói về điểm ấy cô cực kỳ giống Chu Trường An, là người thành thật hiếm
thấy, nhưng mà Chu Trường An không giỏi nói dối lại tung một lời nói dối kéo dài đến hơn 10 năm với cô, mà cô thì sao.
Khi Chu Thương Thương ngồi trên xe Hàn Tranh trở về, nhìn
một đường cảnh vật quanh co khúc khuỷu ở phía sau, nghĩ thầm, cô không
thành thật được với bản thân mình, thì làm sao thành thật được với người khác.
Chu Thương Thương nói dối, trong đêm khuya ôm bụng phát đau, nghĩ thầm hiện thế báo của cô lại đến nữa rồi.
Thân thể của cô đã thật lâu không có gặp qua đau nhức khó
có thể chịu như vậy, Chu Thương Thương đau đớn thở không nổi, hình như
toàn bộ vùng bụng có một chiếc cưa cắt khắp nơi, từng đợt quặn đau tập
kích cô, qua một lúc, sau khi cơn đau hơi dừng lại thì đau bụng kịch
liệt lại giống như thủy triều tràn lên, Chu Thương Thương đau đến cuộn
mình ở trên giường ngồi dậy không được, tất cả cảm quan toàn thân chỉ có thể cảm thụ được đau nhức, và chỉ có đau nhức.
Ra giường đã bị mồ hôi lạnh làm ẩm ướt đi phân nửa, bởi vì quá đau, nước mắt cũng mạnh mẽ bị bức ra.
Đau gần đủ hai tiếng, Chu Thương Thương cầm lấy điện thoại
di động, đẩu ngón tay tìm dãy số Hàn Tranh, điện thoại vang lên hai
tiếng, chuyển máy.
Đầu bên kia điện thoại cư nhiên vang lên thanh âm của Tô Dần Chính.
“Thương Thương. . .” Tô Dần Chính hỏi cô.
Qua một lúc, còn truyền đến một giọng nữ: “Dần Chính. . .”
Chu Thương Thương nhanh chóng ngắt máy.
Lại một cơn đau từ dưới bụng xông lên, đau đến tim Chu Thương Thương cũng run rẩy hai cái.
Chu Thương Thương xoay người sang bên trái, nức nở ra. Qua
một đoạn thời gian rất dài, đau đớn hầu như chết lặng thần kinh, Chu
Thương Thương chịu đựng tay chân như nhũn ra, mặc quần áo, trước gọi
120, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Tranh.
“Thập Nhất, thân thể em có chút khó chịu. . . Đợi lát nữa anh có thể đến bệnh viện thành phố không?”
Dịch vụ y tế của thành phố S về mặt này xây dựng không tệ,
điểm ấy bảo chứng cho Chu Thương Thương loại phụ nữ ly hôn lại không có
thân nhân còn có một chỗ dựa.
Xe cứu thương không đến hai mươi phút đã tới rồi, khi Chu
Thương Thương mở rộng cửa thấy ngoài cửa đứng ba bốn người y tá, vành
mắt thực sự đỏ.
-
Tô Dần Chính đứng lên mặc quần áo, kim đồng hồ trên tường
vừa lúc chỉ hướng hừng đông 3 giờ, Trần Uyển Di ồm ồm mở mắt ra hỏi:
“Dần Chính, anh muốn đi đâu vậy?”
Tô Dần Chính đối với lời nói của Trần Uyển Di ngoảnh mặt
làm ngơ, lúc gài cúc áo liên tục gài sai hai cái, cuối cùng không kiên
nhẫn mặc kệ nó, cầm lấy chìa khóa xe trên tủ đầu giường liền ra ngoài.
“Rầm ——” tiếng đóng cửa vang lên, Trần Uyển Di từ trên
giường ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường, sau đó cũng không tiếp tục ngủ nữa.
-
Tiếng còi xe cứu thương kéo thật dài, từ giữa sườn núi
quanh quẩn đi xuống. Chu Thương Thương nằm thẳng trên giường bệnh ở trên xe, y tá ngồi ở bên cạnh đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
Chu Thương Thương nói: “Cảm ơn.”
“Đây là công việc của tôi.” Y tá tuổi còn rất trẻ, cười cười với cô, sau đó hỏi cô, “Đợi lát nữa có thân nhân nào đến không?”
“Có.” Chu Thương Thương cổ họng khô khốc ngứa ngáy, thật lâu mới nói ra một chữ như vậy.
Xe của Tô Dần Chính và xe cứu thương gặp gỡ ở chỗ giao lộ,
hắn nhìn xe cứu thương gào thét mà qua, dự cảm không tốt tựa như bị một
cục đá to mạnh mẽ nện ở trong lòng, hắn sốt ruột quay đầu xe, đuổi kịp
xe cứu thương.
Xe cứu thương dừng ở cửa bệnh viện, Tô Dần Chính dừng ngay
lập tức, dừng xe xong vội vã xuống xe, sau đó hắn lại thấy Chu Thương
Thương bị hai người y tá nâng xuống xe.
Tô Dần Chính nhanh chân tiến lên, Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mặt trắng bệch nghiêm nghị không nói chuyện.
“Anh là thân nhân à.” Phía sau một y tá nói với Tô Dần Chính, “Nhanh đến quầy làm thủ tục nhập viện.”
-
Hàn Tranh dọc theo đường đi dẫm mạnh chân ga chạy tới bệnh
viện, anh nghĩ không ra chỗ nào trên thân thể Chu Thương Thương lại khó
chịu, thế nhưng càng nghĩ không ra càng khiến cho anh lòng nóng như lửa
đốt.
Anh ở quầy tiếp tân hỏi có bệnh nhân nào vừa vào viện hay
không, y tá suy nghĩ một chút: “Vừa có một nữ bệnh nhân từ trên xe cứu
thương đưa vào, hiện tại đang ở khu cấp cứu.”
Hàn Tranh chạy đến khu cấp cứu, sau đó lại thấy được Tô Dần Chính ngồi ở đó.
Tô Dần Chính nghe tiếng quay đầu, nhìn về phía anh, không hé răng.
Lúc này, có một nữ y tá đi ra, cầm trong tay một tờ đơn
đồng ý giải phẫu, nhìn hai người đàn ông trên hành lang, mở miệng hỏi:
“Ai là người thân, bệnh nhân viêm ruột thừa cấp tính, cần lập tức giải
phẫu, hai người ai ký vào đơn.”
“Tôi là chồng cô ấy.” Tô Dần Chính bỗng nhiên đứng lên, theo bản năng mở miệng nói ra.
Hàn Tranh lập tức đi tới, không chút nghĩ ngợi cầm về trong tay đơn giải phẫu trên tay y tá.
“Anh là anh trai cô ấy sao?” Y tá hỏi Hàn Tranh, sau đó muốn đem tờ đơn cho Tô Dần Chính, “Vẫn là do người chồng ký tên đi.”
“Anh ta không phải là chồng của bệnh nhân, là chồng
trước.”Hàn Tranh lạnh lùng mở miệng, trộm nhìn mặt Tô Dần Chính lập tức
trắng xám, quay đầ