
chặt lấy đầu, mười ngón tay bấu vào bàn tay đến mức tóe
máu.
Lòng bàn tay nàng rỉ ra từng giọt từng giọt máu, trên tấm đệm màu lam bắt đầu xuất hiện những bông hoa đỏ chói.
Cảnh tượng đấy, thật sự ghê người.
Hách Liên Bá Thiên chứng kiến điều đó, lòng đau nhức nhối.
Hắn gỡ tay nàng ra, nói với nàng: “Nếu muốn bấu thì nàng bấu vào tay
trẫm đi!” Khinh Tuyết mở mắt, nhìn hắn một cái, khoảnh khắc ngắn ngủi
đó, ánh mắt nàng đặc biệt khác thường, đó rõ ràng không phải ánh mắt của một người điên. Sau đó giống như không chịu được nữa, nàng ngất xỉu.
Khi Chu Đãi tới, nhìn thấy hai bàn tay chảy máu của nàng, bỗng nhiên cảm thấy chấn động cõi lòng, nữ nhân này, luôn khiến hắn không biết nói như thế nào cho phải. Rõ ràng đã nói là chỉ cần giả vờ đau đớn thôi.
Không thể ngờ nàng lại tự bấu đến mức bị thương.
“Chu Đãi, không phải ngươi nói ngươi chắc chắn có thể chữa khỏi cho
Tuyết Phi sao? Đây là cái chắc chắn của ngươi đó sao?” Hách Liên Bá
Thiên nhìn thấy Chu Đãi đi đến, lớn tiếng quát. Tâm trạng của hắn lúc
này là vừa sợ hãi lại vừa hoảng loạn, không biết phải làm như nào cho
phải. Hắn chỉ sợ Khinh Tuyết gặp chuyện bất trắc.
“Hoàng thượng thứ tội, lúc này không phải thời điểm giải thích, xin để
cho thần chẩn mạch cho Tuyết Phi nương nương một phen rồi thần xin được
lĩnh tội với Hoàng thượng.” Chu Đãi nói.
Không chút hoang mang, rành mạch rõ ràng.
Lời Chu Đãi nói quả thật có lý, vì thế Hách Liên Bá Thiên không quát mắng nữa, chỉ trừng mắt nhìn Chu Đãi.
Chu Đãi đi đến bên giường, giả bộ chẩn mạch cho Khinh Tuyết, càng lúc bộ dạng càng thêm nhăn nhó
“Như thế nào rồi?” Hách Liên Bá Thiên hỏi.
Chu Đãi lắc lắc đầu, quỳ gối trước mặt Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng thứ tội, thần vô năng, không thể chữa được bệnh của nương nương, thỉnh
Hoàng thượng trách phạt!”
“Có ý gì?” Hách Liên Bá Thiên nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi, vẻ mặt tàn nhẫn giận dữ tối tăm.
“Nương nương ngất xỉu là do phản ứng với việc điều trị buổi sáng, chỉ
cần tỉnh lại sẽ không có gì đáng ngại, có điều về chứng mất trí của
nương nương, thần quả thật bất lực, thần đã thử qua rất nhiều phương
pháp khác nhau, nhưng một chút tiến triển cũng không có.” Chu Đãi nói.
Hách Liên Bá Thiên nghe thế, bỗng nhiên cảm thấy cõi lòng băng lạnh,
nhìn Chu Đãi một hồi lâu, sau đó quát lên: “Phế vật! Trẫm còn cần ngươi
làm gì chứ! Người đâu, tống Chu Đãi vào thiên lao, sau đó truyền hết tất cả Thái y của Thái y viện đến đây! Trẫm không tin, không có người nào
chữa được bệnh của Khinh Tuyết.”
Chu Đãi vừa nghe, thầm than trong lòng, lần này hắn hi sinh thật nhiều quá.
Haizzz, đúng là ma ám rồi, dĩ nhiên đáp ứng yêu cầu này của nàng, giúp nàng diễn màn kịch này, thật là không đáng.
Khinh Tuyết đang giả ngất trên giường, âm thầm mặc niệm và gửi lời xin lỗi tới Chu Đãi.
Bắt Chu Đãi chịu khổ vì nàng như thế, thật vô cùng xin lỗi.
Một phen gây sức ép, từ đầu giờ chiều đến tối muộn, không một Thái y nào dám cam đoan có thể chữa khỏi chứng mất trí của Khinh Tuyết.
Ai nấy đều sợ hãi lắc đầu, không ai dám tiến lên.
Trong cơn thịnh nộ, Hách Liên Bá Thiên tống hết tất cả Thái y vào thiên lao.
Sự kiện động trời này, có thể nói là từ khi khai quốc mới có lần đầu tiên.
Hách Liên Bá Thiên vẫn canh giữ ở bên cạnh Khinh Tuyết.
Nhìn đôi má hóp lại vì gầy của nàng, chỉ cảm thấy đau lòng hối hận, nếu không phải vì hắn, nàng sẽ không đến nông nỗi này.
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua hai má nàng, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nàng, hoàn toàn không ngại dơ.
Thật sự là không ai có thể dự đoán được.
Hách Liên Bá Thiên – Hoàng đế của Nhật Liệt Quốc, kẻ nổi tiếng là coi nữ nhân như quần áo, lại có lúc dịu dàng thâm tình thế này. Ai nói “kẻ vô
tình chính là người hữu tình nhất”, chắc là để nói trường hợp này.
Hắn lẳng lặng ngồi ở đầu giường trông nàng.
Không khí trong phòng yên tĩnh an tường.
Ngoài cửa sổ, hoa nở hoa tàn.
Hắn dựa vào đầu giường, ngủ thiếp đi, vẫn nắm chặt tay nàng.
Chỉ cảm thấy không thể buông tay.
Ngay chính bản thân hắn cũng không hiểu được, vì cớ gì, lại có thể yêu
thương một người điên đến thế, nàng phát điên, không khiến tình cảm hắn
dành cho nàng tan biến, chỉ khiến hắn càng thêm yêu nàng.
Có lẽ, nàng bây giờ có vẻ rất đơn thuần, không giống trước kia, luôn
nặng trĩu tâm sự, giấu diếm nhiều bí mật, ấp ủ nhiều âm mưu.
Khinh Tuyết nghe được tiếng hít thở kia càng lúc càng đều, mới chậm rãi
mở mắt, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, đã khuya rồi. Nàng không nghĩ được rằng, hắn sẽ ở lại đây trông nàng.
Thật sự cảm động.
Những chuyện hắn đã làm từ khi nàng phát điên đến giờ, khiến nàng càng
lúc càng cảm động. Nàng không thể nghĩ ra được, hắn sẽ vì nàng, dĩ nhiên tống hết Thái y vào thiên lao.
Rốt cục, hắn đối với nàng là như thế nào đây?
Rõ ràng, từng nhẫn tâm như vậy, giờ phút này, lại âu yếm biết bao nhiêu. Nàng thật sự rối loạn.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có hắn và nàng. Tay trái bị hắn nắm
chặt, vì thế nàng giơ tay phải lên, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc hắn, tóc
hắn thật dài, đen nhánh.
Tuy nàng rất nhẹ nhàng, nh