
ng thể đánh giá được yêu lực của nàng, vì thế phải vô cùng cẩn thận. Đừng để nàng ta lợi dụng được cơ hội trốn thoát. Ta còn có việc gấp, không thể cùng các con trở về.”
Lũ trẻ đồng thanh đáp “Vâng.”
Ta suy nghĩ, hiện giờ ta mới tới Nhân giới, muốn tìm Mạch Khê cũng không dễ dàng, thà cứ đi chung đường với bọn họ một thời gian, bị các đạo sĩ khác quấy rầy cũng không sao, có thể tiện đường dò hỏi tin tức của Mạch Khê.
Dù sao cũng không phải là một vụ mua bán lỗ vốn.
Nhóm tiểu đạo sĩ nghiêm túc “áp giải” ta đi. Nhìn dáng vẻ bọn nhỏ, ta nhớ lại dáng vẻ kiếp trước của Mạch Khê. Trong đám trẻ này, có một đứa bé vẫn còn nét người thường. Nhóc tên là Trường An, là một đứa bé trầm tĩnh ôn hòa, hay xấu hổ không thích nói chuyện.
Dáng vẻ của đứa bé này có vài phần giống Mạch Khê ở kiếp trước.
Ta thích nhìn nó, nhưng mỗi lần ta nhìn, nó lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ta không rõ vì sao, hỏi thăm trái phải một hồi mới biết được, đứa bé này sợ một ngày nào đó ta làm đứt dây trói, bắt nó để thái dương bổ âm [20'>.
Ta hơi xấu hổ, chưa nói tới việc ta là linh vật, không cần làm mấy chuyện đáng xấu hổ đó, mà một đứa nhỏ như vậy làm gì có cái gọi là dương khí để mà hút cơ chứ, dù ta có muốn hút… Nếu ta có muốn hút, sẽ phải hút của Mạch Khê trước…
Từ lúc đó, ta tự nhắc nhở chính mình, không dùng ánh mắt háo sắc ấy nhìn nó nữa.
Trên đường đi, ta nghe đám tiểu đạo sĩ nói, hôm nay là ngày đạo sĩ luận pháp giảng đạo với hoàng đế, liên quan tới sự hưng thịnh của đạo thuật Nhân gian, có rất nhiều quan lại cho con cái đi tu đạo. Núi Lưu Ba mà chúng ta sắp đến là nơi cao cấp hơn nhiều so với các môn phái tu đạo khác.
Đó là tu tiên .
Lúc bọn trẻ nói mấy lời này, vẻ mặt rất kiêu ngạo, làm như có thể trở thành đệ tử Lưu Ba là phúc phận mấy trăm năm mới có được.
Nhưng ta lại lạnh lùng suy nghĩ, việc phàm nhân có thể phi thăng thành tiên lên Thiên giới không phải là chuyện hiếm, nhưng cả trăm ngàn năm qua cũng chỉ có một hai người thành công, tỷ lệ này nhỏ đến đáng thương.
Tuy mặt đám tiểu đạo sĩ này vẫn còn đầy mụn, nhưng bàn chân đi lại cũng rất nhanh, vài ngày sau đã về tới núi Lưu Ba.
Dọc đường đi không thu được chút tin tức của Mạch Khê, ta cũng không chán nản, đang định nhân lúc bọn họ còn chưa lên núi, sẽ tìm một cơ hội phá dải lụa này chạy trốn, không ngờ kim ấn trên cổ tay ta có phản ứng.
Nó hơi nóng lên, ta “a” một tiếng, âm cuối còn chưa dứt, chỉ cảm thấy có một luồng chân khí cường đại lướt qua đỉnh đầu, khiến tóc trên đỉnh đầu ta bay lất phất…
Đợi khi đám tóc của ta trở lại như cũ, đã thấy đám tiểu đạo sĩ xung quanh đồng loạt quỳ xuống, cùng kêu lớn: “Tiên tôn.”
Ồ, hóa ra là lão già đứng đầu núi Lưu Ba.
Ta tập trung nhìn kỹ, trong nháy mắt liền choáng váng kinh ngạc. Đúng là nôn nóng tìm thứ gì đó thì lại không thấy, mà đôi khi vô tình lại có được!
Đây không phải là Mạch Khê hay sao?!
Nhưng nhìn dáng vẻ hắn, chỉ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, không giống dáng vẻ một lão già nhiều tuổi yếu ớt. Không giống như một người đã sống ở Nhân giới năm mươi năm. Nhưng ta nghĩ lại, cũng đúng, ở kiếp này hắn là đạo sĩ tu tiên, là đạo pháp Tiên gia, tuy không nói tới trường sinh bất lão, phi thăng thành thần, nhưng giữ vẻ ngoài thanh xuân cũng là chuyện đơn giản.
Ta âm thầm cười trộm trong lòng, Mạch Khê ơi Mạch Khê, chàng dùng mọi cách để trốn tránh ta, cũng không ngờ sự sắp đặt của trời cao còn tinh diệu hơn chàng, lần này, để xem chàng trốn ta như thế nào.
Khóe miệng ta vừa cong lên tươi cười, thì ba thanh trường kiếm phóng tới người ta, sát khí sắc bén trên thân kiếm khiến ta chấn động, giữ nụ cười ngây ngốc nhìn Mạch Khê.
Ba thanh kiếm này không phải do hắn phóng ra, mà là từ ba vị tiên nhân lông mi trắng râu dài theo sau phóng tới. Ba người này nhíu mày ngưng thần, nghiêm trang nhìn ta chằm chằm.
Mạch Khê lạnh lùng nói: “Vật gì có âm khí nặng như vậy?”
Ta choáng váng nhìn hắn, ánh mắt hắn… Ánh mắt như vậy… Ở kiếp trước, ánh mắt hắn nhìn Thi Sảnh Sảnh chính là ánh mắt như vậy.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta có chút sợ hãi.
Từ trước tới nay ta không thích giải thích, nhưng giờ phút này không tự chủ được buột miệng nói: “Dù âm khí trên người ta hơi nặng, nhưng ta không phải là yêu quái. Ta là tinh linh do tảng đá hóa thành, ta tên là Tam Sinh.”
Ba vị đạo sĩ râu bạc kia nhìn nhau, hiển nhiên là không hiểu được lời ta nói, cùng nhìn về phía Mạch Khê. Hắn lạnh lùng nói: “Không phải con người, tâm tư quái dị. Giết!”
Hắn nói tuyệt tình như vậy, ta vừa đau đớn, vừa giận dữ, không hiểu sao đời này Mạch Khê lại trở thành một gã đầu gỗ như thế. Ta chưa kịp nói gì, kiếm quang bay vọt về phía ta, dải lụa trói ta cũng nhanh chóng thắt chặt lại, khiến ta đau đớn.
Lửa giận trong lòng ta càng lớn, ta sống hơn ngàn năm, ngoại trừ có lúc chính mình bị động kinh tự hành xác, thì chưa có ai dám đối xử với ta như vậy. Liền vận linh lực bản thân đấu với hắn.
Nếu hắn là Chiến thần Mạch Khê, giờ phút này ta chỉ có thể ngo