
àng đi tới nộp lệnh bài, chớp mắt quan sát vành mắt thâm quầng của nàng mấy
lần, mới tiếp tục ngượng ngập mà cấp dụng cụ cho nàng. Chờ Đàm Xuyên xoay người
đi, nàng ta liền thủ thỉ thù thì với người đứng cạnh: “Cửu Vân đại nhân quả
nhiên tư chất trời sinh, tinh lực hơn người…”
Đàm Xuyên buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, mí mắt sụp xuống, hai chân cảm
giác như đang bay, trên đường tới Quỳnh Hoa Hải, bị vấp chân ngã vào bụi hoa,
cũng không biết đau, ngáp dài một cái rồi ngủ lúc nào không hay.
Không biết vì sao lại mơ thấy Tả Tử Thần. Năm ấy nàng giận dữ đâm mù hai mắt
hắn, khi đó còn âm thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ khuất phục, không bao
giờ hối hận. Thế nhưng chưa tới mấy ngày, lại không thể không vứt bỏ hết mọi tự
tôn, dầm mưa cưỡi ngựa tới núi Hương Thủ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Tự tôn
của con người là một thứ rất kỳ diệu, có khi ngàn vàng khó đổi, cũng có lúc lại
chẳng đáng một đồng. Ngươi để nó thật cao, nắm giữ thật chặt, đến một ngày trao
đi, cũng chưa chắc đã đổi được thứ ngươi muốn.
Khác với trong buôn bán, tiền bạc còn có thể thu lại, tự tôn một khi đã vứt
bỏ, thì không bao giờ lấy lại được nữa. m thầm hối hận cũng thế, ngoảnh mặt làm
ngơ cũng vậy, quay lưng quyết định quên hết cũng chẳng thay đổi được gì, mất đi
chính là mất đi, đơn giản mà tàn khốc. Nàng tuổi trẻ ngạo mạn, đến lúc đó mới
hiểu, có đôi khi không phải cứ quỳ gối nhận sai xin tha thứ, dâng tặng tự tôn
bằng hai tay, là mọi chuyện đều có thể viên mãn.
Chẳng qua là, nàng lúc đó cũng chẳng còn gì ngoài tự tôn.
Trên mũi dường như bị thứ gì đó bịt lại, không thể hô hấp, Đàm Xuyên nhíu
mày, bực bội vung tay, lẩm bẩm: “Thật to gan… Kéo ra ngoài bạt tai!”
Có người cười ha ha bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt, khẽ nói:
“Ngươi muốn bạt tai ai?”
Đàm Xuyên lập tức giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Phó Cửu
Vân đang kề sát, cách mặt nàng chưa đến hai tấc, gần như là áp trán vào trán
nàng, đôi mắt hắn sáng lấp lánh như sao.
Nàng ngây ngốc, đờ đẫn nửa ngày mới ấp úng: “Tiểu… Tiểu nhân thỉnh an Cửu Vân
đại nhân…”
Trên môi phảng phất hương thơm, Phó Cửu Vân cười càng thêm dịu dàng, nhéo
nhéo chóp mũi của nàng, thấp giọng nói: “Ta bắt được một tiểu tạp dịch lười
biếng, phải trừng phạt thế nào đây?”
Đàm Xuyên rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo, lén lút muốn đẩy hắn ra, có điều người
ta không chịu nhúc nhích, nàng đành phải trưng ra vẻ mặt đau khổ, cất giọng ủy
khuất: “Tiểu nhân đêm qua một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, cho nên sáng nay
mới không thể chống đỡ, xin Cửu Vân đại nhân khoan dung rộng lượng. Ơ… Ngài có
thể cho tiểu nhân đứng lên được không?”
Phó Cửu Vân nghiêng người nhích từng chút từng chút, nàng vội bật dậy nhanh
như thỏ, phủi phủi lá cây dính trên tóc, lúng túng cười: “Đại nhân tìm tiểu nhân
là có chuyện gì phân phó sao?”
Phó Cửu Vân giúp nàng phủi sạch lá cây dính trên quần áo, vừa làm vừa nói:
“Ngươi làm hỏng hết quần áo của ta, bình hoa đồ sứ các loại cũng đập vỡ cả,
chẳng lẽ không nên đền cho ta hay sao?”
Đàm Xuyên càng thêm lúng túng: “Nên đền nên đền chứ… Nhưng tiểu nhân chỉ có
hai tiễn bạc…”
“Không có tiền… vậy cũng không sao.” Hắn cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt vừa tươi
tỉnh lên một chút của Đàm Xuyên, lại nhả thêm một câu: “Ngươi tới làm cu li là
được.”
–––––
Zinny: Lúc làm đến cái đoạn lột vỏ quýt của bạn Cửu Vân mình cứ nghĩ đến cảnh
Vân Kiểu đút vỏ vải cho Vô Mẫn Quân trong truyện Công Chúa Quý Tính, cười vỡ cả
bụng =))
(*)Màu ngọc lưu ly
Bãi tuyết phía sau núi Hương Thủ là nơi được mọi người yêu thích nhất, các đệ
tử của Sơn chủ thường ngày luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, thực ra đại
đa số đều là những thanh niên tuổi ngoài hai mươi, ai nấy đều ham chơi. Đàm
Xuyên đi một đường tới đây, đã thấy không dưới vài chục người tuyết, có rất
nhiều con trông kỳ quái, nhìn không ra là thứ gì.
Trong số đó lại có một người tuyết rất đẹp, vòng eo thon gọn, cổ tay trắng
muốt, bờ vai nhỏ nhắn, tuy rằng người đắp nó không làm rõ mặt mũi, cũng đã thể
hiện hết tư thái phong lưu.
Đàm Xuyên ngoái cổ lại nhìn hết lần này đến lần khác, sau gáy đột nhiên bị
thứ gì ném trúng, nước tuyết lạnh buốt chảy từ cổ nàng xuống, làm nàng “Úi” một
tiếng, cả người phát run.
“Theo cho kịp, nhìn vớ vẩn gì đó?”
Phó Cửu Vân ở phía trước vẫy vẫy tay, trong tay hắn còn nắm một ụ tuyết, làm
bộ muốn ném nàng lần nữa. Đàm Xuyên âm thầm nghiến răng, hấp tấp đuổi kịp, cười
xòa giải thích: “Đại nhân, ngài xem người tuyết kia… thật sự rất đẹp.”
Phó Cửu Vân cười cười: “Không ngờ tiểu tạp dịch nhà ngươi cũng thật có mắt.”
Hắn nhìn người tuyết kia, lại quay đầu nhìn nàng, đánh giá từ trên xuống dưới
một lượt, mới nói tiếp: “Cái đó là ta làm.”
Đàm Xuyên không ngớt lời khen: “Thì ra là đại nhân làm! Tiểu nhân đã nói, thủ
pháp đắp người tuyết kia, người bình thường tuyệt đối không làm được, đắp người
tuyết mà cũng thể hiện được hương vị quốc sắc thiên hương, Cửu Vân đại nhân thật
giỏi! Người tuyết kia không có mắt mũi, là đại nhân chưa làm xong hay sao?”
Phó Cửu V