
àng khuyên nhủ: “Xuyên Nhi, ta biết
trong lòng cháu khó chịu, đứa cháu trai của ta nói năng không suy nghĩ, làm cháu
buồn. Một cô nương diện mạo thế nào cũng không quan trọng, người độ lượng, khôn
ngoan tài giỏi mới là hơn cả.”
Đàm Xuyên chỉ biết cười gượng, coi như thừa nhận.
Trái hẳn với bộ dạng hoang mang lo sợ không yên của nàng, những tạp dịch bên
ngoài gần đây lại vô cùng hào hứng. Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ
làm khách, tin tức cần điều tạp dịch phía ngoài vào bên trong chuẩn bị chỉ trong
một đêm truyền ra khắp chốn. Mọi người đều mong sao miếng bánh từ trên trời rớt
xuống này rớt trúng đầu mình, rớt đến ngất xỉu luôn cũng tốt.
Triệu quản sự dạo gần đây nhận tiền hối lộ mềm cả tay, tươi cười tới mức nếp
nhăn trên mặt cũng bớt đi ít nhiều, vui tươi như hoa đào dịp Tết.
Cuối cùng danh sách cũng được xác định, những tạp dịch trả nhiều tiền nhất
bỗng chốc có tên trên bảng, còn lại đại đa số là những tạp dịch thấu đáo nhanh
nhạy. Dù sao ở đây cũng không giống phía ngoài, phục vụ tiên nhân không thể nào
qua loa được.
Tên của Đàm Xuyên không ngoài ý muốn được xếp hàng đầu, tất cả mọi người đều
phỏng đoán tiền hối lộ của nàng là nhiều nhất, từ đó đều nhìn nàng bằng ánh mắt
sùng bái lạ thường, tựa như nhìn đống vàng di động.
Phía bên trong rộng lớn, thời gian lại gấp rút, Triệu quản sự lần này sắp xếp
tám mươi tạp dịch, nam nữ chia đều, đi trước một ngày đêm tìm hiểu tỉ mỉ quy củ
bên trong, phía trong này đều là những nhân vật cao cao tại thượng, nếu không
cẩn thận đắc tội, không phải đơn giản thu dọn hành lý chạy lấy người là
xong.
Sáng sớm ngày hôm sau tập trung ở Nam điện, khỏi nói cũng biết những nữ tạp
dịch tuổi còn trẻ dốc lòng làm dáng, trước Nam điện là cảnh tượng xôn xao náo
nhiệt, những nữ tạp dịch ngày thường tư sắc trung bình, sau khi trang điểm cũng
xinh đẹp hơn nhiều. Đàm Xuyên đi không sớm không muộn, đứng dựa dưới tàng cây
nói chuyện phiếm cùng mọi người, nàng chỉ sửa soạn một bọc đồ nhỏ, mặc bộ y phục
màu xám gọn gàng, ngoài ra không mang gì khác, một thân mộc mạc, không nhiễm
chút hương phấn sắc son.
Triệu quản sự kéo nàng tới bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cháu từ
trước tới giờ luôn luôn lanh lợi, quy củ bên trong cũng không cần ta nhiều lời.
Có điều nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu gặp Huyền Châu đại nhân, tuyệt đối phải
thận trọng lời nói việc làm. Nàng ta xưa nay tính tình cổ quái, nói trở mặt liền
trở mặt, hoàn toàn không nể mặt lưu tình, nếu cháu không cẩn thận đắc tội với
nàng ta, ngay cả ta cũng không giúp nổi.”
Đàm Xuyên cảm thấy ấm áp trong lòng, Triệu quản sự ngày thường tuy nghiêm
khắc khắt khe, nhưng thực ra rất quan tâm đến nàng.
“Quản sự yên tâm, cháu hiểu mà. Có điều không biết Huyền Châu đại nhân có gì
kiêng kị, ngộ nhỡ gặp gỡ, cháu còn có chuẩn bị trước.”
Triệu quản sự thở dài: “Ta mà biết thì đã sớm nói. Nghe nói Huyền Châu đại
nhân trước khi bái sơn chủ làm thầy, cũng là công chúa cao quý của một nước,
nước mất nên mới buộc phải ở lại nơi xoàng xĩnh này, ngay cả sơn chủ cũng phải
kính nể nàng ta vài phần. Nàng ta vốn là cành vàng lá ngọc, kiêu ngạo hơn người
một chút cũng là chuyện thường.”
Đàm Xuyên hơi nhếch khóe môi, cười một cách lạnh nhạt: “Cháu hiểu rồi, gặp
Huyền Châu đại nhân, hành quốc lễ là được.”
Tám mươi tạp dịch theo sự dẫn dắt của quản sự phía trong, sắp hàng chỉnh tề
đi trên con đường lớn lát đá đằng sau Nam điện. Ban đầu còn có người hăng hái
nói chuyện, đi được nửa canh giờ [một canh giờ = 2 tiếng, nửa canh giờ = 1 tiếng
đồng hồ'>, mọi người đều trở nên trầm lặng, bốn phía chỉ còn tiếng gió thổi vi
vu. Hai bên đường lớn toàn là những loại cây kỳ lạ chưa từng thấy, cao vút đến
tận mây, dù đang giữa mùa đông giá rét, phiến lá vẫn xanh tươi mướt mát. Gió
thổi qua rừng cây, lá cây xào xạc, bông tuyết nhè nhẹ bay, mọi người tự nhiên
sinh ra một cảm giác dè dặt trang nghiêm.
Đi khoảng chừng hai canh giờ [4 tiếng đồng hồ'>, tầm nhìn bỗng nhiên được mở
rộng, một thung lũng rộng lớn hiện ra, trong thung lũng là đình đài lầu các,
nước chảy xa hoa, thậm chí còn có vài tòa bảo tháp nhiều tầng, cao hơn thung
lũng rất nhiều, bọn họ đang đứng ở chỗ cao cũng phải ngửa đầu mới thấy hết.
Thung lũng nằm giữa vách núi dựng đứng, vô số bậc thang uốn lượn xung quanh.
Xen giữa các bậc thang là những thác nước, dòng nước màu bạc trút xuống như
ngọc, lấp lánh ánh sáng. Nhìn theo bậc thang uốn lượn xuống dưới, trong chốn
thần tiên, kỳ hoa dị thảo, mái cong tường xanh, cảnh đẹp không có ở chốn nhân
gian đủ để khiến người ta nghẹt thở, đúng là cảnh tượng phú quý trang
nghiêm.
Xem ra ngay cả tiên nhân về già, cũng không tránh khỏi ham mê hưởng thụ.
Đàm Xuyên im lặng nhìn những đình đài đền miếu hoặc xa lạ hoặc quen thuộc
trước mắt, hồi ức ngày cũ cùng những gì trải qua hôm nay lồng chéo đan xen,
trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hoa không hẳn là hoa, mộng cũng không phải
mộng, mình hôm nay cùng với chính mình trong kí ức cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Thời gian như nước chảy, trôi qua tựa phù du, nàng