Polly po-cket
Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322991

Bình chọn: 7.5.00/10/299 lượt.

ban, trong cuộc đời cô có cơ hội quen biết anh bất kể là lâu

dài hay ngắn ngủi thì cô đối với việc này rất cảm kích.

Đêm càng

khuya, cô nên ngủ sớm, nhưng cô không có cách nào ngủ say chỉ vì tham

luyến ánh trăng cong cong mờ ảo kỉa, chỉ tại trong lòng cô chỉ quẩn

quanh một bóng hình mãi không chịu rời đi.

Nhớ nhung, cho tới bây giờ vẫn không thể khống chế, chiếm cứ hết suy nghĩ của cô, tưởng niệm

lúc ngọt bùi đắng cay, nhớ người luôn can tâm tình nguyện tiếp nhận,

nguyện ý không ngủ chỉ vì nhớ. Một tuần cấm túc cũng

trôi qua, Long Duyệt rốt cuộc cũng có thể tới trường đi học, nhưng vừa

tới trường lại phải thi cuối kì, may mà cô còn chăm chỉ đọc sách nếu

không sẽ rất thê thảm.

Cô cũng giống như các bạn chăm chú làm

bài, cố gắng viết thật nhanh, buổi thi thứ hai kết thúc thì trời cũng đã trưa rồi, sắp đến lúc phải nộp bài thi, vào lúc mười một giờ hai mươi

phút thì cô cũng làm xong bài, nộp bài rồi thu dọn đồ, cầm túi đeo lên

lưng rồi ra khỏi phòng học, đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để học bài

chuẩn bị cho môn thi tiếp theo thì một bóng người cao lớn đứng chắn

trước cô.

“Tôi thật nghi ngờ ánh mắt của cô để đi đâu, hai lần

rồi cô dường như đều không nhìn thấy tôi.” Thượng Quan Liệt giễu cợt

cười một tiếng, anh cao lớn như vậy, việc phát hiện ra cũng không phải

là khó đi.

Lại giọng nói này - Long Duyệt vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu lên, là Thượng Quan Liệt.

“Tam ca.” Nhìn thấy người ngày đêm cô mong ngóng, suýt chút nữa cô không kìm được nước mắt.

“Hắc, tôi chỉ nói cô một câu, cũng không có ý bắt nạt cô.” Thấy hốc mắt cô

rưng rưng, Thượng Quan Liệt sợ hết hồn, anh sợ nhất là thấy nước mắt của con gái, bởi vì anh sẽ không biết làm gì vào lúc đó, hơn nữa anh cũng

không phân biệt được đấy là nước mắt thật hay là nước mắt giả.

“Không phải thế, là tôi vui thôi.” Long Duyệt trừng mắt để cho nước mắt biến mất.

“Thì ra là như vậy.” Thượng Quan Liệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây tiếp theo mắt anh nheo lại, “Lâu ngày không gặp, tôi thấy cô gầy đi rất

nhiều, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô không ăn cơm sao?”

Chẳng biết tại sao khi thấy cô gầy yếu như vậy anh cảm thấy rất tức giận.

“Ách………” Không muốn nói dối, lại cũng không muốn nói thật, Long Duyệt không thể làm gì khác là cười khan một tiếng.

Có vấn đề, Thượng Quan Liệt nhìn cô chằm chằm, anh hai của anh cho biết là Long Duyệt bị cấm túc một tuần thật, cho tới hôm nay mới bắt đầu trở

lại trường học, nhưng xem ra không phải chỉ bị cấm túc thôi.

Long Duyệt bị anh nhìn chằm chằm phải cúi đầu, rất sợ anh phát hiện dấu vết

bị đánh trên mặt cô, cô không muốn cho anh biết quá nhiều về những

chuyện này, không hi vọng anh có ấn tượng xấu về người nhà của cô.

“Đi, tôi dẫn cô đi ăn một bữa trưa thật ngon.” Trước mắt để cô no bụng đã,

những việc khác rồi từ từ hỏi, anh thấy mắt cô thâm quầng.

Hiển nhiên một tuần này trôi qua đối với cô thật vất vả, anh muốn hỏi rõ ràng là tại sao cô bị nhốt trong nhà một tuần lễ.

“Không ………. Không được, buổi chiều tôi có tiết học rồi.”

“Có sao? Mấy giờ bắt đầu? Rất quan trọng sao?” Thượng Quan Liệt liên tục

hỏi cô mấy vấn đề, anh tìm cô một tuần nay, thật vất vả mới thấy được,

sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

“Ừ, một giờ chiều……..” Long

Duyệt trả lời thời gian lên lớp, nhưng lại không có cách trả lời buổi

học có quan trọng hay không, mặc dù hôm nay không có buổi thi, thầy giáo lại hay nói chuyện ngoài lề không tập trung vào nội dung, nhưng cô vẫn

muốn qua môn này, tốt hơn hết là nên đi học.

Thượng Quan Liệt

nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại còn nửa tiếng, nếu dẫn cô đi ăn tại nhà

hàng sẽ không có thời gian nói chuyện nữa………có thể không đủ.

“Cô

nhất định phải đi học buổi này sao?” Cách tốt nhất là cô trốn học. Dĩ

nhiên anh không muốn làm người khác khó chịu, nếu buổi học này rất quan

trọng thì tất nhiên anh sẽ không làm khó cô.

“Đúng……….. Đúng

vậy.” Cô chưa từng trốn học, chẳng qua là cô cảm thấy làm như vậy thì

không tốt, đối với cô mà nói, đọc sách cũng là một niềm hạnh phúc.

“Vậy cũng tốt, trước hết tôi dẫn cô đi ăn cái gì đã, rồi cô trở lại đi học,

chờ cô tan học chúng ta sẽ tìm một nơi nào đó nói chuyện cũng được.”

Thượng Quan Liệt vừa nói vừa kéo cô đi, không nghĩ tới chân cô giống như mọc rễ không hề nhúc nhích.

Thượng Quan Liệt buồn bực nhìn cô, không phải vấn đề đã được giải quyết rồi sao?

“Không cần, tôi không đói bụng.” Long Duyệt lùi hai bước, cô vẫn còn nhớ ông

nội nói không cho cô tới gần anh, mặc dù trong lòng cô không muốn làm

như vậy, nhưng cô lại không dám làm trái lệnh của ông nội, càng không

nghĩ cứ như vậy làm liên lụy đến anh.

Nói dối, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, Thượng Quan Liệt biết cô nhất định có chuyện gạt anh, anh phải hỏi cho rõ.

“Cô không đói bụng, như vậy cũng rảnh rỗi, chúng ta cùng nói chuyện một

lúc.” Thượng Quan Liệt vòng hai tay trước ngực, dựa lưng vào cột đá,

thoải mái nói.

“Gì?” Long Duyệt ngẩn ra, anh còn muốn nói chuyện gì?

Cô ảo não, cắn môi dưới, anh không phải là không thể rời đi, nếu ở lại lâu thì có thể bị ông nội phát hiện ra.