
ngạo, đều bị hủy
trong tay Bạch Ngâm.
“Cũng không hẳn, chỉ là ngươi quá ngây thơ thôi. Từ
nhỏ ngươi sống dưới sự bảo hộ của phụ mẫu, không hiểu cái gì là giang hồ hiểm
ác.” Bạch Mạn Điệp tự phụ cười nói, “Ta là ai a? Võ lâm đệ nhất nữ sát tinh,
ngoại trừ võ công cao, chỉ số thông minh cũng phải có, như vậy mới ngồi vững
trên địa vị đệ nhất được a.”
“Hôm nay đã rơi vào tay ngươi, tùy ngươi xử trí.” Đỗ
Thanh Sương cam lòng nhắm hai mắt lại, một biểu tình thấy chết không sợ. Bạch
Ngâm võ công cao, tâm tư thông tuệ tinh tế, nàng so ra vẫn còn kém xa, nàng
chấp nhận thua.
Bạch Mạn Điệp nhãn nhã nói, “Yên tâm, ta không thích
giết người, sẽ không làm vậy với ngươi. Cùng lắm là kéo mặt nạ ngươi xuống, đem
ngươi không quần không áo treo tại trà lâu, để đại gia được ngắm ngọc thể của
võ lâm đệ nhất mĩ nữ.” Nếu nàng làm thế này, Huyền Vũ sơn trang lập tức cùng
nàng liều mạng. Đầu tiên nhớ kĩ món nhợ này, tương lai Đoạn đại ca cho nàng báo
thù lần nữa.
Khuôn mặt Đỗ Thanh Sương hiện ra trắng bệch như một tờ
giấy, “Ngươi…” Vô Ảnh La Sát to gan lớn mật, nàng tin tưởng nàng ta sẽ làm như
vậy. Nếu nàng thực sự chịu nhục nhã thế này, chỉ có con đường chết.
“Yên tâm đi, ta không làm vậy đâu. Tuy rằng chân ta bị
thương, còn thiếu chút nữa trúng độc. Bất quá ta đại nhân đại lượng, buông tha
cho ngươi, nếu ngươi tái phạm một lần nữa, ta sẽ không tốt vậy đâu. Ngươi đi
đi, ta không muốn làm khó dễ ngươi.” Một nữ nhân vì tình làm ra những chuyện
điên rồ cũng đáng được thông cảm.
“Ngươi thả ta?” Nàng không tin Vô Ảnh La Sát tốt bụng
như vậy.
“Ngươi yên tâm, ta không làm khó dễ ngươi. Ta rất tức
giận dụng tâm bất chính của ngươi, nhưng ta cũng thông cảm cho ngươi. Tình yêu
mà, thực sự là không thể nói rõ. Ngươi nhất thời lầm lạc, ta không trách ngươi.
Gặp phải chuyện này, ai mà không đi mất lí trí. Ngươi đẹp như vậy, nhất định
tìm được nam nhân hợp ý ngươi, đừng có mà tìm thân cây nào đó thắt cổ tự vẫn.
Ta thật không hiểu, Phương Chấn Hiên ăn chơi trác táng đó có chỗ nào tốt.” Thực
sự là một nữ nhân ngốc mà.
“Ngươi…” Đỗ Thanh Sương càng thêm nghi hoặc, nàng ta
khuyên nàng? Nàng ta không xấu xa như giang hồ đồn đại.
Tát nàng một cái, lại cho nàng kẹo ăn. Hung hăng nhục
nhã nàng, nhưng khiến nàng thấy mình rất tốt, trò hay sở trường của Bạch Mạn
Điệp.
Bạch Mạn Điệp ôm lấy vai nàng, giống như hảo bằng hữu,
“Đỗ cô nương, ngươi đi đi, chuyện hôm nay ta không nói với ai cả, tìm một người
tốt gả đi, đừng tuyệt vọng như vậy.”
Đỗ Thanh Sương trầm mặc một lát, rốt cuộc thốt lên hai
chữ, “Cảm tạ.” Rõ ràng là nàng sai, nhưng Bạch Ngâm lại có hảo ý khuyên bảo
nàng, dường như khiến nàng trở nên xấu xa.
Bạch Mạn Điệp cười tủm tỉm ôm nàng, “Không cần khách
khí, được rồi, ngươi đi đi. Nhớ kĩ a, đừng tuyệt vọng như vậy. Ta biết muốn
quên một người không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng nếu như hắn không thuộc về
ngươi, ngươi cũng không đoạt được. Ngươi có thể dùng thời gian đợi hắn, đợi hắn
yêu ngươi, bất quá ngươi nên xem có đáng để ngươi bỏ thời gian ra chờ đợi hay
không. Nam nhân trong thiên hạ cũng có nhiều người tốt, tỷ như đại ca của ta,
đùa thôi, đại ca là của ta rồi. Ngoại trừ họ Phương tự cao tự đại kia, ngươi có
thể đi tìm người khác.”
Bạch Mạn Điệp quá rộng lượng khiến Đỗ Thanh Sương càng
thêm xấu hổ, “Bạch cô nương, ta trách lầm ngươi.”
“Được rồi, ách, ngươi ra ngoài đi, mặc y phục vào.”
Bạch Mạn Điệp hiện giờ tuyệt đối là bộ dạng người tốt, cũng ác nữ phán quyết
người ta khi nãy giống như hai người.
Tiễn Đỗ Thanh Sương đi khỏi, Bạch Mạn Điệp tựa người
trên cửa hướng Đông Phương Vũ cười, “Thế nào, ta có tìm lực trinh thám chứ?
Không biết Thiên Cơ các có thiếu vị trí Chu Tước đường chủ không?”
Đông Phương Vũ âm thầm bội phục tiểu nương tử của hắn,
cái đó gọi là “ăn tươi nuốt sống” người ta. Bất quá, điều hắn muốn nói nhất
chính là…
“Tiểu Điệp, ta là của nàng sao?” Hắn tự tiếu phi tiếu.
“A? Cái đó…” Coi như xong rồi, thuận miệng đi nói hắn
là của nàng, chính là thừa nhận quan hệ phu thê của hai người họ.
”Cái đó làm sao?” Hắn vẫn tiếp tục truy vấn.
“Không biết, hôm nay thời tiết rất tốt, ngủ, ngủ
ngon.”
Thiên Sơn ở tại biên giới của Kim Long vương triều,
Thiên Sơn bốn mươi mốt đỉnh, tuyết phủ quanh năm, địa thế hiểm yếu, không thể
vượt qua. Ngang qua biên cương tây bắc, làm nên một thành lũy thiên nhiên, hiệu
quả chống đỡ sự xâm lăng của kẻ thù.
Dưới chân núi Thiên Sơn có một trấn nhỏ, trong trấn
chỉ có hơn mười hộ gia đình, mấy gian cửa hàng và một khách điếm nhỏ tồi tàn.
Thiên Sơn quanh năm nhấn chìm trong gió tuyết, gió lạnh đến thấu xương, trong
vòng mười dặm dưới chân núi cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Trấn này đúng lúc lại nằm
ngay cửa khẩu vào Thiên Sơn, khí hậu khách nghiệt thế nào hẳn có thể tưởng tượng
được, đương nhiên là không ai lui tới, có hoang vắng một chút cũng không phải
là kì quái.
Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ bước song song trên
một con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh thổi qua.
“Đại ca, lạnh quá a.” Trên người Bạch Mạn Đi