Teya Salat
Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326895

Bình chọn: 8.5.00/10/689 lượt.

yêu người như vậy, tại sao còn muốn kết hôn với kẻ khác? Hắn

ban đầu là bỏ rơi mẹ con hai người, không có tư cách nhận lại nữ nhi. Nếu là nữ

nhi chân chính đang ở hiện đại của người, nàng cũng phải làm như vậy thôi.

Nàng cũng không biết cái gì gọi là lão nhân nước mắt

ngắn dài, đến nay coi như đã được chứng kiến. Dù là Tống lão gia khí độ ung

dung, sau khi nghe xong lời nàng, nước mắt lập tức chảy ra, khóc đến như tiểu

hài tử.

“Tống lão gia, chúng ta làm giao dịch đi.” Nàng

quyết định ngắt lời hắn.

“Con muốn thế nào?” Chỉ cần hắn có, nhất định giao cho

nàng.

“Ta muốn Thánh linh châu.”

“Thánh linh châu?”

Bạch Mạn Điệp lạnh lùng nhìn hắn, “Không sai, ta cũng

như nương mỗi đêm mười lăm sẽ phát bệnh. Hai người năm đó có phải đã tìm được

Thánh linh châu trong sơn động không, đưa ta đi. Đương nhiên, ta sẽ cứu tôn phu

nhân.”

“Ta cho con.” Hắn thốt ra, chỉ cần có thể bù đắp cho

nàng, cái gì hắn cũng tình nguyện cho.

“Tống lão gia, chúng ta ở đây là giao dịch, đưa hạt

châu cho ta, ta giải độc cho tôn phu nhân.” Bạch Mạn Điệp nói xong mặt vẫn lạnh

như băng, không mang theo một chút cảm tình.

“Ngâm nhi…”

“Bạch cô nương, ta họ Bạch.” Nàng cắn răng nói rõ.

“Bạch cô nương, cô thực sự hận ta vậy sao?”

“Không sai.” Bạch Mạn Điệp nghiêm túc nhìn hắn, “Ông

nếu có thích nương ta, tại sao còn muốn kết hôn với người khác? Ông cùng nữ

nhân khác ân ân ái ái, có từng nghĩ tới nương ta không? Cũng bởi vì nương ta là

yêu nữ, là kẻ võ lâm chính đạo không thể dung chứa, nên ông mới kết hôn với một

tiểu thư thế gia đúng không? Ban đầu là ông bỏ rơi mẹ con ta, ông không có tư

cách quay đầu trở lại.”

“Không phải, là ta bị ép buộc.”

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Có người lấy đao kề cổ ép

ông lấy Tống phu nhân sao? Ông rõ ràng là nhu nhược, không dám phản kháng thôi.

Quân Tùy Phong từng nói, cha mẹ ông ghét bỏ xuất thân của nương ta đúng hay

không? Vậy thì ta nói cho ông biết, ta là Vô Ảnh La Sát, là yêu nữ trong truyền

thuyết giết người không chớp mắt, ta so với nương còn độc ác hơn, ông làm ơn

đừng theo ta nhận mặt họ hàng, làm nhục môn phong.” Nàng thậm chí hoài nghi

Thủy Phù Dung đem Bạch Mạn Điệp đào tạo thành thế này là vì trả thù.

Hắn không nói gì thêm, không biết nên giải thích với

nàng thế nào, đành phải thờ dài, “Huyết thống không thể chối bỏ.”

“Ông ngoại trừ sinh ta ra còn cho ta được cái gì. Ta

họ Bạch, không phải họ Tống.” Bạch Mạn Điệp lại cười đùa, “Đương nhiên, Tống

gia tổ tiên nếu biết ta là tiểu yêu nữ nhất định tức đến mức nhảy từ trong quan

tài ra, thế nên tốt nhất là đừng nhận biết ta.”

Tống Cảnh Nhân bất lực đứng lên, “Đưa giải độc hoàn

cho ta trước được chứ?”

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Nhìn đi, không phải chính là

đang quan tâm phu nhân ông sao?”

Tống Cảnh Nhân không nói gì. Phu nhân hận hắn, Phù

Dung hận hắn, cả hai nữ nhi cũng hận hắn, hắn làm người thực sự quá thất bại a.

Sau khi dùng xong giải độc hoàn, độc trong người Tống

phu nhân đã hoàn toàn được giải, chỉ là thân thể suy yếu, nhất thời chưa thể

tỉnh lại. Để Tống phu nhân cho Tống Phù Dung tiểu thư chiếu cố, Tống Cảnh Nhân

đưa Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đến thư phòng, phái nhiều tâm phúc đứng

canh gác.

“Là ở thư phòng sao?” Bạch Mạn Điệp âm thầm hỏi Đông

Phương Vũ.

“Không biết.” Vật cả hai người được xưng là đại tặc đã

gần như muốn lật tung thư phòng cũng không phát hiện được rốt cuộc được giấu ở

đâu? Bạch Mạn Điệp bắt đầu hiếu kì.

Tống Cảnh Nhân cẩn thận đóng cửa sổ lại, từ trong góc

tường lấy ra một chậu hoa đập xuống đất, chậu hoa lập tức vỡ ra. Trong đống đất

đó tìm thấy một cái hộp, hắn chậm rãi lâu hết bùn đất, đặt ở trước mặt Bạch Mạn

Điệp.

Bạch Mạn Điệp mở to mắt nhìn cái hộp đen ngòm, Tống

Cảnh Nhân cũng quá khéo giấu, ai lại nghĩ đến hắn đem bảo vật bỏ vào chậu hoa?

Uổng cho Đông Phương Vũ cùng ai kia được xưng là thần thâu có đẳng cấp, kể cả

tiểu xảo này cũng nhìn không ra.

Bạch Mạn Điệp lấy tay đẩy đẩy cảnh tay Đông Phương Vũ,

“Đại ca, nếu như ai cũng có cái kiểu giấu này, chúng ta hai người rửa tay gác

kiếm, thoái ẩn giang hồ là được rồi đó, để khỏi phải mất mặt.” Hoàng cung đại

nội ra vào như không, nhưng lại trộm không được một viên châu nhỏ xíu.

Đông Phương Vũ suy nghĩ một chút, cũng không quan tâm

mấy, “Thế nên ta thích trộm đồ trong hoàng cung hơn.” Đồ trong hoàng cung căn

bản là không có giấu, chách là do có quá nhiều.

Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn hắn nghi hoặc, “Ngươi

không phải luôn muốn có Thánh linh châu sao, tại sao bây giờ đặt trước mặt

ngươi mà ngươi một chút hứng thú cũng không có?”

“Nếu đã có được, ta cũng không còn thích nữa.” Thứ

không có mới là tốt nhất.

Bạch Mạn Điệp mắng một câu, “Thần kinh.”

“Thất Sách Dạ minh châu giao cho cô.” Tống Cảnh Nhân

đem hộp đưa cho Bạch Mạn Điệp, “Cầm đi.”

“Thất sách dạ minh châu?” Bạch Mạn Điệp trừng to mắt,

nghi hoặc nhìn họ Tống.

Tống Cảnh Nhân gật đầu, “Kỳ thực trên đời này không có

cái gì là Thánh linh châu, chỉ vì hạt châu này ban đêm có thể phát ra bảy loại

màu sách, nên bị lầm là linh châu, tên thật có