
n những hình ảnh không rõ ràng
lắm. Những hình ảnh này, nàng một chút cũng không thấy rõ, nhưng giống
như đã từng quen biết. Bạch Mạn Điệp có một loại linh cảm không tốt, lẽ
nào nhiệm vụ của nàng đã thực sự hoàn thành? Đông Phương Vũ đã yêu nàng, nàng sắp có thể quay về hiện đại? Cho nên Bạch Mạn Điệp chân chính đang dần dần “thức tỉnh”? Dù sao nguyên bản cũng là một sự kiện đáng vui
đáng mừng, thế nhưng nàng một chút vui vẻ cũng không có. Đối với cái
niên đại xa lạ này, nàng cư nhiên có vài phần không nỡ. Nàng luyến tiếc
Diệp Lăng Tương ngọt ngào, luyến tiếc Thủy Tịch Linh xuất trần, luyến
tiếc Lưu Ly trung thành tận tâm. Mà luyến tiếc nhất, e rằng chính là tên nam nhân vô ý xông vào sinh mệnh của nàng. Nàng nhịn không được khẽ
liếc nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút u buồn. Nàng
phải rời khỏi hắn rồi, bọn họ sau này có còn gặp lại hay không? Nàng
biết bản thân sẽ nhớ đến hắn, còn hắn thì sao? Có nhớ đến nàng không?
“Đây là đâu?” Nàng cúi đầu, không chút hứng thú hỏi. Rời khỏi Tống
gia đã được mấy ngày, bọn họ cứ một đường đi về hướng bắc, đi một đoạn
đường rất dài. Đối với kẻ mù đường như nàng, đương nhiên không biết đây
là đâu rồi.
“Thương Mang trấn.” Lúc Đông Phương Vũ trả lời, trong đáy mắt xẹt qua mỉm cười. Bỏ đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng về tới nhà rồi.
Bạch Mạn Điệp kinh hãi, “Cái gì? Đây chính là Thương Mang trấn trong
truyền thuyết?” Nàng đối với thời đại này cái gì cũng không biết, thế
nhưng nàng có một đôi tai nhạy bén và rất tò mò.
Trong hành trình nửa tháng này, nàng đã nghe được không ít chuyện.
Đồn đại có, sự thật có. Cổ đại chính là phiền phức, không có báo chí
cũng không có TV, khiến nàng khắp nơi đều nghe bát quái.
Thương Mang trấn, chỉ là một trấn nhỏ thông thường, nhưng cũng là
trấn nhỏ mà không ai không biết, được danh dự xưng là thiên hạ đệ nhất
trấn.
Thương Mang trấn sở dĩ nổi danh, là bởi vì tổng bộ Thiên Cơ các,
Tuyệt Tình cư của Tuyệt Tình kiếm khách và Thương Mang sơn trang của Kim lão bản đều tọa lạc nơi này. Thiên Cơ các mạng lưới tình báo trải rộng
toàn quốc, bán đủ loại kiểu dáng tin tức. Còn có Tuyệt Tình kiếm khách
“nhất kiếm thiên kim”, giết người không bao giờ thất thủ. Người đến
Thương Mang trấn, đại đa số đều có mục đích riêng. Có người tìm hiểu tin tức, có kẻ mua mạng người. Chỉ cần có ý đồ mua tin tình báo, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện đương nhiên là đến Thiên Cơ các rồi. Còn nếu muốn giết
người, tự nhiên nghĩ tới Tuyệt Tình kiếm khách.
Ngoại trừ Thiên Cơ các, Tuyệt Tình kiếm khách, Thương Mang trấn còn
có một vị Kim lão bản vô cùng lợi hại. Kim lão bản là một vị thương
nhân. Ăn, mặc, ở, đi lại, chỉ cần chuyện làm ăn gì có thể kiếm ra tiền
hắn đều làm cả.
Kim lão bản không phải là người trong giang hồ, cũng là một thương
nhân có tiếng, cửa hàng do hắn đứng tên nhiều vô số kể, hầu như lũng
loạn buôn bán của toàn bộ phương bắc. Kim lão bản là người ở Thương Mang trấn, phủ đệ của hắn chính là ở Thương Mang trấn. Cũng nhờ Kim lão bản, Thương Mang trấn trong thương giới cũng đồng dạng không người không
biết. Nhắc tới buôn bán, ai cũng nghĩ tới Kim lão bản, nghĩ tới Kim lão
bản, tự nhiên nhớ tới Thương Mang trấn.
Đông Phương Vũ gật đầu, biểu tình cũng không biến đổi nhiều lắm,
“Phải.” Đây là chỗ hắn quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn, không
cần phải ngạc nhiên làm gì.
“Oa, Thương Mang trấn trong truyền thuyết.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên
nắm lấy y phục Đông Phương Vũ, “Đai ca, có thể đưa ta đi tham quan Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư được không?” Đối với hai chỗ được gọi là “giang hồ thánh địa”, nàng đã muốn xem lâu rồi.
“Có thể.” Trùng hợp chủ nhân Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư đều là hảo huynh đệ của hắn, đến nhà huynh đệ làm khách là chuyện thiên kinh địa
nghĩa, hơn nữa hắn cũng có dự định tìm bằng hữu ôn lại chuyện xưa, thuận tiện thỏa mãn chút hiếu kỳ của nàng cũng không tệ.
Đôi mắt nàng long lanh chiếu sáng, lộ ra kinh hỉ, “Thực sự.”
“Không sai.” Chẳng lẽ hắn có thể nói dối hay sao?
“Đại ca, ta vừa nghĩ muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi không mang mặt nạ
nữa? Còn có, ngươi tại sao lại biến thành như vậy?” Trong khoảng thời
gian đồng hành, hắn vẫn luôn mang theo ngân sách mặt nạ. Cho dù ngủ cũng không tháo ra. Nhưng khi gần đến Thương Mang trấn, hắn đột nhiên tháo
mặt nạ, còn thay đổi tạo hình thành thế này.
Nguyên bản hắn một thân trang phục giang hồ bình thường, nhìn thế nào cũng là dạng nhân vật đẳng cấp “đại hiệp”. Còn lúc này, hắn một thân tử bào, mão đính bạch ngọc cài tóc, bên hông còn phối thêm vài món phụ
tùng, nhìn thế nào đều giống phú gia công tử. Càng kỳ quái hơn là, hắn
cư nhiên bắt nàng cũng phải thay đổi trang phục. Bạch Mạn Điệp bình
thường không đánh chút son phấn bị buộc phải trang điểm lộng lẫy, ai
không biết chách chắn tưởng nàng là hoa nương. Khi hắn cầm quần áo đem
tới cho nàng, nàng cũng từng cự tuyệt, thế nhưng thái độ hắn lại quá mức kiên quyết. Đóng giả làm “hoa nương” cũng được thôi, hắn cư nhiên được
một tấc lại tiến thêm một thước muốn nàng che mặt, nàng cũng không ph