Polly po-cket
Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323260

Bình chọn: 7.5.00/10/326 lượt.

ới những người khác, bọn họ khẳng định là đánh chết cũng sẽ không dám tin.

Chẳng lẽ tình yêu đều khiến cho mọi người trở nên ngốc nghếch sao? Nếu không tại sao ngay cả Đan Sâm Duệ bình thường kiêu ngạo độc đoán cũng trở nên tiểu nhân như vậy.

Cẩn thận kiểm tra thân thể Nhan Nặc Ưu một lần nữa, thu thập dụng cụ, nhàn nhã ở một bên viết đơn thuốc, nói với Đan Sâm Duệ:“Sâm Duệ, đây là phương thuốc, cậu phân phó người giúp việc làm theo, mỗi ngày cấp một chén thuốc cho Nhan Nặc Ưu uống…… Cô ấy sắp tỉnh lại , cần bổ bổ thân thể, kết hợp với thuốc bổ, như vậy thân thể cô ấy sẽ khôi phục nhanh hơn .” Vốn muốn mua vui một chút, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắp giết người của Đan Sâm Duệ, chỉ có thể nén trò đùa xuống, nói theo khuôn phép cũ .

“Ưhm, cậu có thể đi ra ngoài.” Xoay người cầm phương thuốc Chung Minh Hiên viết, Đan Sâm Duệ vui vẻ phấn khởi như một đứa nhỏ hạ lệnh đuổi khách với Chung Minh Hiên.

“Ai! Thật là kết bạn với nhầm người!” Hơi phàn nàn nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, Chung Minh Hiên bước nhanh rời đi. Hắn cũng không muốn trở thành đối tượng cho bạn tốt trút giận. Edit: Rabbit

Kích động nhìn phương thuốc trong tay, Đan Sâm Duệ trong mắt tràn đầy kích động. Xoay người nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu trên giường, cầm đi ra cửa, phân phó người vệ sĩ:“Cầm phương thuốc này đi ra ngoài, tìm các loại thuốc trong đó.”

Nhanh chóng chạy đến ngồi trước giường Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ lòng tràn đầy vui mừng chờ Nhan Nặc Ưu tỉnh lại.

Rốt cục đã tỉnh, Ưu nhi rốt cục đã tỉnh.

Trong lòng tràn đầy bồn chồn nhìn Nhan Nặc Ưu, nhìn không chớp mắt, rất sợ bỏ lỡ thời điểm Nhan Nặc Ưu tỉnh lại.

Cố gắng mở to mắt, Nhan Nặc Ưu cảm thấy mí mắt dường như nặng ngàn cân. Ánh sáng chiếu vào làm cho mắt Nhan Nặc Ưu đau đớn, cố gắng thích ứng ánh sáng ngọn đèn. Cuối cùng gần mười phút sau, Nhan Nặc Ưu mới từ từ mở mắt.

Căn phòng sáng ngời , chiếc giường nước lớn,màu sắc tinh khiết làm cho Nhan Nặc Ưu có chút sửng sốt. Nơi này không phải ngôi nhà quen thuộc của cô , đây là nơi nào.

Lòng có chút hoảng hốt, muốn đứng dậy nhưng không có chút khí lực, cả người giống như không còn chút sức lực nào.

“Em đang tìm cái gì?” Sau khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu tỉnh lại, Đan Sâm Duệ cảm thấy hạnh phúc hơn so với bất cứ ai khác. Rốt cục Ưu nhi đã tỉnh. Tâm tình kích động làm cho Đan Sâm Duệ nói chuyện có chút không ổn định.

Khi nghe thấy tiếng ác mộng kia, Nhan Nặc Ưu sắc mặt tái nhợt quay đầu tức giận chất vấn Đan Sâm Duệ:“ Tại sao tôi lại ở chỗ này.” Cô nhớ rõ ràng , cô ở khách sạn……

Nghĩ đến điều này, Nhan Nặc Ưu thân mình bắt đầu run run, người đàn ông này, tàn nhẫn hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.

“Anh mang em tới nơi này .” Đan Sâm Duệ vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thống hận kia của Nhan Nặc Ưu, trong lòng đau xót, chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Tại sao tôi lại ở trong này, tôi muốn về nhà.” Tức giận trừng mắt Đan Sâm Duệ, tay thô lỗ cởi kim tiêm của bình truyền dịch, giãy dụa muốn đứng dậy.

“Tốt nhất em nên nằm ở trên giường.” Một phen áp chế Nhan Nặc Ưu giãy dụa, Đan Sâm Duệ cau mày. Hận mình như vậy sao?

“Anh dựa vào cái gì tự tiện mang tôi tới nơi này, tôi không muốn ở trong này, hãy để cho tôi trở về.” Tức giận trừng mắt với Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu chậm rãi phẫn nộ. Người đàn ông này tại sao bá đạo như vậy, cô không thương hắn !Tại hắn mãnh liệt muốn cô yêu thương hắn như vậy.

“Nơi này? Dù sao không bao lâu nữa em cũng là vợ của anh, em cho rằng em còn có thể rời khỏi bên cạnh anh sao?” Phẫn nộ cầm lấy cánh tay Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ ánh mắt màu đỏ rống giận. Người con gái này luôn luôn làm cho hắn kích động.

“Không, tôi không phải vợ của anh.”

“Thật sao? Hiện tại đã muốn chạy trốn ? Không phải vợ của tôi, vậy là của ai ? Em nói mau!”

“Dù sao tôi không phải vợ của anh, cho dù như thế nào, tôi cũng không gả cho anh.”

“Thật sao? Không phải là em vẫn còn muốn Lí Hạo Nhiên, xú nam nhân kia?” Lôi kéo Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ có chút mất lý trí gào thét. Cô vẫn còn nghĩ đến người đàn ông kia chẳng lẽ cô thật sự muốn hắn đuổi tận giết tuyệt sao?

“……” Đã không còn là cô gái bé nhỏ trước kai, hiện tại cô đã hiểu không nên chọc giận người đàn ông trước mắt này. Cô tin rằng nếu cô dám nói một lời ương ngạnh, hậu quả sẽ thật khó lường , thủ đoạn của người đàn ông này cô đã được nếm mùi.

“……… Anh đáp ứng em, chỉ cần trong một tháng em có thể thoát ra, như vậy anh sẽ để cho em tự do.” Không dám nhìn cặp mắt trong suốt kia, Đan Sâm Duệ quay mặt nhìn sang một bên.

“Hy vọng anh có thể giữ lời.” Mặc kệ thế nào, cô cũng phải chiến đấu. Chỉ cần có thể thoát đi, sau đó mọi thứ sẽ tính toán sau.

“Vậy hãy nghỉ ngơi một chút đi, tinh thần tốt mới có kế hoạch tốt.” Tuy rằng rất muốn nhìn Nhan Nặc Ưu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Có chút chua xót cười, không hiểu mình như thế nào, bình thường ở bên ngoài đều là vô cùng cuồng ngạo, thế nhưng ở trước mặt cô không dám đối diện cùng cô. Sợ hãi , dĩ nhiên là đôi mát dường như có thể nói kia.

Cánh cửa từ từ đóng lại, Nhan Nặc Ưu bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tro