
ám lấy tâm của hắn.
Sau khi đem Bạch Thư Dư về Tưởng gia, Tưởng Hạo Ân lại vội vàng trở về công ty.
Lúc đầu sẽ không hy vọng xa vời Tưởng Hạo Ân sẽ tự mình đưa cô vào trong
phòng, Bạch Thư Dư toàn thân trên dưới không hiểu sao cảm thấy mệt mỏi.
Đem hành lý còn nguyên đặt ở một bên, sau khi uể oải tắm nước nóng, Bạch Thư Dư lập tức ngã hướng giường lớn mềm mại.
Từ từ nhắm hai mắt, nàng không tự chủ được hồi tưởng mấy tháng trước cùng Tưởng Hạo Ân gặp nhau.
Hắn là một nam nhân bên ngoài lộng lẫy trong lòng lại cô độc, nàng yêu
thương hắn trong ánh mắt đè xuống đau khổ, nhưng không cách nào làm chút gì đó để thay đổi sự cố chấp hận đời của hắn, hắn rõ ràng không giống
bề ngoài lãnh khốc như vậy nhưng luôn vũ trang bản thân, hắn sống như
vậy rất khổ cực sao? Bạch Thư Dư muốn cho hắn cảm thụ được sự ấm áp của
thế gian rồi lại không biết phải như thế nào làm được… Với tính cách
kiên cường của hắn nhất định sẽ cự tuyệt nàng ở ngoài nghìn dặm…
Đột nhiên kích động muốn khóc làm Bạch Thư Dư rơi lệ, cũng không phải vì
tương lai mù mịt của bản thân mà là vì thế giới nội tâm cô tịch của
Tưởng Hạo Ân rơi lệ…
Chẳng biết cuối cùng khóc bao lâu, cho đến khi ý nghĩ mệt mỏi cuốn lấy toàn thân nàng, Bạch Thư Dư mới nặng nề ngủ….
Đêm khuya, Bạch Thư Dư nửa mộng nửa tỉnh có người vào phòng, Tưởng Hạo Ân?
Hắn lại làm việc trễ như vậy mới nghỉ ngơi, Bạch Thư Dư rất muốn mở mắt ra
nói với hắn, nhưng cực kì mệt mỏi khiến nàng chỉ có thể hơi hơi híp mắt, nhìn được có một Tưởng Hạo Ân lay động bất ổn vào phòng, trực giác nói
cho nàng biết hắn nhất định là uống rượu say.
Nàng nghiêng thân thể, dùng chăn bông chặt chẽ bao lấy bản thân, không có dự định thức dậy.
Một hồi lâu, bên trong phòng yên tĩnh cũng không có truyền đến âm thanh,
điều này làm cho Bạch Thư Dư chậm rãi tỉnh táo lại cảm thấy có chút kỳ
quặc, nàng nửa ngồi dậy nhìn Tưởng Hạo Ân đang dựa trên ghế xô-pha.
Chỉ thấy Tưởng Hạo Ân nửa dựa trên ghế xô-pha, nhắm mắt lại khẽ cau mày, như là đang có chuyện suy nghĩ sâu xa.
Quái, nếu như hắn uống rượu say làm sao không có ngửi được mùi rượu? Bạch Thư Dư có chút nghi ngờ xuống giường, dự định kiểm tra đến tột cùng.
Bạch Thư Dư chậm rãi đi về phía hắn, dừng lại ở trước mặt hắn nhưng lúc này
Tưởng Hạo Ân vẫn đang suy nghĩ lại mở hai mắt, đồng thời hai tay cản lại một tay lấy Thư Dư ôm trong lòng thư sách nhất thời không đứng vững cứ
như vậy mà hướng ngồi xuống trên đùi hắn, hình thành tư thế rất mờ ám.
“Ngươi… Trước buông ta ra….” Tuy rằng đã không phải một lần cùng Tưởng Hạo Ân
tiếp xúc gần gũi như vậy nhưng Bạch Thư Dư vẫn lộ ra có chút thẹn đỏ
mặt.
Tưởng Hạo Ân không có ý nghĩ buông nàng ra, ngược lại còn
trở tay cầm nàng chặt chẽ ôm chặt, đồng thời đem đầu của mình chôn ở
trong ngực của nàng, trong nháy mắt giữa hai người một chút kẽ hở cũng
không có.
“Tưởng Hạo Ân?” Bạch Thư Dư từ từ phát hiện hắn không hợp lý. Vì vậy ôn nhu mà gọi hắn.
Hắn không có đáp lại tiếng kêu của nàng nhưng mà thả lỏng mà tựa đầu chôn ở trước ngực nàng, hấp thụ hương thơm chỉ thuộc về nàng.
Lúc này
Bạch Thư Dư mới hoảng sợ phát hiện, nhiệt độ cơ thể trên người hắn cao
đến dọa người, nàng lập tức đưa tay đặt ở trên trán của hắn thăm dò
nhiệt độ…
Trời ạ! Hắn đang phát sốt, thân thể hắn khó chịu còn
kiên trì đến công ty? Hắn làm sao không thương tiếc thân thể của chính
mình như vậy? Đột nhiên trong lòng Thư Dư rất thương.
“Tưởng Hạo
Ân, nhiệt độ cơ thể của ngươi rất dọa người, ta đưa ngươi đi bệnh viện
được không?” Nhiệt độ cơ thể trên người của Tưởng Hạo Ân cực nóng làm
Bạch Thư Dư rối loạn tay chân, nàng vội vàng tuỳ theo hắn trong lòng
tránh khỏi, lo lắng nói.
Tưởng Hạo Ân mở mắt ra nhìn về phía Thư
Dư, giữa ánh mắt của hắn đầy tơ máu, khí sắc tái nhợt, thấy dáng vẻ tiều tụy của Thư Dư một trận thu chặt.
“Ta không đi bệnh viện.” Hắn cố chấp nói.
“Thế nhưng ngươi đang phát sốt… Có lẽ ta để quản gia mời bác sĩ riêng qua
đây?” Bạch Thư Dư giờ mới phát hiện bản thân có để ý Tưởng Hạo Ân rất
nhiều, một cái phát sốt nho nhỏ đã khiến nàng sợ đến toàn thân như nhũn
ra, tứ chi không có sức.
“Ta không muốn gặp bác sĩ, đến trên giường theo ta một lát.” Tưởng Hạo Ân giống như một nhi đồng, bốc đồng cò kè mặc cả.
Bạch Thư Dư nâng Tưởng Hạo Ân di động tới giường lớn, sau đó làm cho hắn nằm xuống, bản thân lại bên người hắn nằm xuống.
Không nghĩ tới Tưởng Hạo Ân kiên cường bất khuất cũng sẽ giống như trẻ con,
thấy hắn chặt chẽ ôm lấy mình, như là đang tìm cảm giác an toàn buộc
chặt nàng, không biết vì sao, động tác này lại khiến Bạch Thư Dư lòng có một tia cảm động và vui mừng.
Tưởng Hạo Ân chặt chẽ mà ôm bạch thư, bên cạnh, giống như chỉ sợ nàng sẽ biến mất.
Tưởng Hạo Ân không rõ thân thể mình dưới tình trạng suy yếu như vậy, vì sao còn muốn xuất hiện trước mặt nàng!
Chẳng lẽ hắn một chút cũng không để ý Bạch Thư Dư trông thấy hình dáng mình
cực kỳ yếu đuối bất lực? Nhưng từ chạng vạng sau khi phát sốt hắn tất cả suy nghĩ không đàng hoàng luôn luôn hiện lên bóng dáng của nàng, vì
phải về nhà thấy nàng,