Pair of Vintage Old School Fru
Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321222

Bình chọn: 9.5.00/10/122 lượt.

đang có thai, cậu có thể khiến người khác an tâm một chút được không?”.

Nói xong, cũng không đợi tôi phản ứng, cậu ta đã hằn học bước ra cửa, trước khi đi còn không quên kéo Dương Dương ra khỏi vòng tay tôi. Tôi nhìn cậu ta ôm Dương Dương càng đi càng xa, bất giác bàn tay lại chạm phải cuốn sổ trong lòng.

Đây là thứ Hi Văn để lại cho tôi sao?

Vừa giở trang đầu tiên, nước mắt chưa kịp khô lại rơi ra lần nữa. Tôi ôm lấy mặt, run rẩy nhìn bức ảnh vuông vức được kẹp ở góc sổ. Trong ảnh, tôi vẫn đang ngủ say, vùi mặt vào lồng ngực Hi Văn. Anh cầm máy ảnh, vừa tự chụp vừa nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên tóc tôi, khung cảnh nhẹ nhàng mà thanh tĩnh.

Bên ngoài vẫn im ắng là thế, cuối cùng chỉ còn nghe được tiếng khóc của tôi nức nở như mưa.



Baby của anh!

Hẳn em cũng không tin được chuyện anh đang làm đâu. Anh đang ngồi cạnh em, một tay nắm lấy tay em, còn tay còn lại, là viết thư cho em.

Nghe có vẻ rất buồn cười nhỉ? Bác sĩ nói với anh, nếu như muốn nói gì đó với em thì có thể nói trực tiếp, có thể em sẽ nghe. Nhưng anh không có lòng tin vào chữ ‘có thể’ đó. Nói cách khác, anh biết rằng mình không có cơ hội thứ hai. Cho dù em có nghe được anh nói hay không, anh cũng không có cách nào cho em biết tâm tình của anh được nữa.

Vì thế, lúc đứng cùng Chí Bân dưới quầy tạp phẩm, anh quyết định mua cuốn sổ này. Chí Bân huýt vai chọc anh một lúc, cứ như là cả đời cậu ấy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thấy anh viết thư vậy đó.

Chỉ là, cậu ấy lẫn em đều không thể biết được, đây không phải lần đầu tiên anh viết thư. Bắt đầu từ năm anh chín tuổi, nhìn thấy em từ từ rời khỏi anh mà đi, anh đã quyết định mỗi ngày đều phải viết một bức thư cho em.

Ở cô nhi viện, trừ tên Trà Sữa Chí Bân ra, anh chẳng có người bạn nào khác cả. Vì vậy trừ việc đi học và làm tạp vụ trong viện, việc anh thường bỏ thời gian nhiều nhất chính là viết thư cho em.

Thế nhưng đến cả anh cũng không hiểu, tại sao nửa năm trời, sáu tháng, tám mươi mấy lá thư của anh đều chưa từng được hồi âm.

Anh bắt đầu hoang mang tự hỏi, có phải cô bé ngốc nghếch như em đã đưa sai địa chỉ hay không. Anh đến tìm viện trưởng hỏi thăm, đến lúc biết đó đúng là địa chỉ của em, anh mới thở phào nhẹ nhõm được một nửa, song nửa còn lại trong anh lại có cảm giác lo sợ.

Vấn đề không phải địa chỉ, vậy có phải là… do em?

Em chưa từng trả lời anh, không phải gia đình mới làm khó em chứ? Hay bản thân em đã quên béng mất anh rồi?

Thời gian trôi đi, nỗi hoài nghi trong anh dần trở thành tuyệt vọng. Rồi Lạc Quân đến thâu tóm cô nhi viện. Sống trong sự hành hạ đến dã man của tập đoàn sát thủ đó, mỗi đêm anh đều không ngủ được. Những lúc ấy, anh nghĩ đến sinh mạng của mình và các bạn, đến tương lai mù mịt không nhìn thấy được, và nhớ đến em.

Anh thừa nhận, anh đã rất oán hận em, hận em bỏ rơi anh, hận em không cho anh ngay cả một chút hi vọng để bám víu.

Suốt một quãng thời gian dài, anh không biết mình sống vì điều gì. Nếu không có mối thù với cha các em, không phải vẫn còn một lí do để sống và tồn tại, anh nghĩ bản thân mình đã sớm chôn vùi dưới ba tấc đất rồi.

Nhiều năm sau đó, chiếc chảo nhuộm khổng lồ đầy mùi máu đó đã nhuộm hết thảy lòng chân thành của anh, lương tâm của anh. Anh trở thành sát thủ, vốn còn nghĩ rằng mình không còn trái tim, vô ái vô tri, có thể thư thả mà thực hiện mục tiêu của cuộc đời mình. Rồi Lạc Quân nhận lại anh. Nhiệm vụ đầu tiên ông ta muốn anh thực hiện chính là tiếp cận em.

Khi đó, hình bóng Hân Hân trong lòng anh đã nhạt đi rất nhiều rồi. Thậm chí anh không nhớ nụ cười của em như thế nào nữa, chỉ nhớ dường như em có một đồng tiền rất nhỏ bên trái. Mỗi khi em cười, anh lại thấy bầu trời của anh rạng rỡ là thế.

Tiếc là, thời gian hạnh phúc đó chỉ kéo dài đến năm chín tuổi oan nghiệt…

Rồi thì anh tiếp cận em, con gái Dương Thái. Mỗi ngày anh đều theo dõi em đến trường, nhìn em tách mình ra khỏi các bạn cùng lứa. Khi đó anh đã nghĩ, thì ra em là một cô gái có cá tính lạ lùng đến vậy.

Em của lúc đó và Hân Hân hoàn toàn khác xa nhau. Nếu như Hân Hân lúc nào cũng thật rạng rỡ như hoa hướng dương, em lại trầm tĩnh như dòng nước bên suối. Hân Hân cười hồn nhiên đến lóa mắt, còn em không khóc, nhưng khóe mi lúc nào cũng như ẩn chứa một hàng sương.

Anh không rõ mình yêu em từ lúc nào. Có lẽ là vì để ý, nên dần dần đã để tâm, vì để tâm nên càng lúc càng không thể rời bỏ được.

Dần dần, vì gánh nặng của nhiệm vụ, cũng là vì chính bản thân mình, sau chuyện nhặt cầu trên cây hôm đó, anh công khai theo đuổi em.

Cả trường gần như ồn ào về việc này. Em vốn kín tiếng, cũng chẳng hay xuất hiện nơi công cộng, đến mức nhắc đến em người ta chỉ nhớ đến một cô gái không được công chúa Dĩnh Ngôn để vào mắt.

Em lặng lẽ một mình, chẳng sao. Dù sao anh cũng chỉ có một mình. Dùng cơm ở căn tin anh sẽ gọi thêm một phần cho em. Trời bất chợt đổ cơn mưa, anh sẽ mang theo ô cùng em đứng chờ tài xế. Mọi người bận việc, không ai rước em về nhà, anh sẽ lặng lẽ bảo em cùng ngồi sau yên xe anh.

Vẫn nhớ dáng vẻ em thẹn thùng là thế lần đầu ngồi sau anh. Thú thật anh