XtGem Forum catalog
Tarot Lá Bài Phán Quyết

Tarot Lá Bài Phán Quyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321990

Bình chọn: 10.00/10/199 lượt.

thì cũng quên tra, y ăn mấy miếng liền phát khùng, tiếc rằng mấy trò đạp bàn ném đá đã không còn dọa nổi thị nữa, khi y phát ác, thị chỉ đứng bên dửng dưng quan sát, đợi y dừng lại mới lẳng lặng thu dọn, nhưng tuyệt không nấu lại cho y, mặc y đói bụng. Lâu dần, y cũng học được cách ngoan ngoãn, bất luận cơm ngon hay dở đều nuốt vào bụng, tựa như sống cùng nỗi hằn học, thề phải dùng sự thê lương của mình để giày vò thị, hễ nghĩ tới việc thị bị cột chặt vào vận đen của y không thể tự thoát, lòng y lại sung sướng điên dại. Thị đương nhiên nhìn thấu tâm địa độc ác của y, song cũng chẳng biết làm cách nào, đánh cắn răng sống qua ngày.

Cuộc sống địa ngục khiến cõi lòng Tần thị hóa đá, nhưng dung mạo xinh đẹp lại như được mài trên khổ nạn, ngày càng rạng rỡ mê hồn, ngày một lẳng lơ quyến rũ, thị chỉ nhẩn nha đi một vòng trên phố cũng đủ điên đảo chúng sinh. Ánh mắt đàn bà con gái trấn hanh Vân nhìn thị khiến thị nhớ đến bà ngoại lúc hấp hối, chỉ thiếu điều thẳng mặt gọi thị là "hồ ly tinh". Thực ra huênh hoang khắp phố như thế, thuần túy chỉ để giải tỏa ấm ức, coi như chút báo thù với gã chồng chẳng khác nào xác chết nằm nhà. Tần thị ở trong hoàn cảnh hiểm ác ấy tuyệt vọng kêu gào, nhưng đám đàn ông chỉ đứng từ xa rỏ dãi thèm thuồng, tựa hồ thị là một con dã thú xinh đẹp chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần.

May thay, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, thị lại gặp được hắn.

Khi hắn bước vào cửa tiệm, đôi mắt ấy dường như đã nhìn thấu toàn bộ sầu lo của thị, lập tức quyết định dành cho thị những ôn nhu đã lâu thị không biết đến. Thị tìm thấy trong con mắt sáng ngời của hắn toàn bộ ý nghĩa sự sống, đó là thái độ có thể sống vì hắn, có thể chết vì hắn, cùng những hưng phấn si mê như nắng hạn gặp mưa rào. Thị đã không màng tất thảy như thế, đem máu mình chảy ra, bồi dưỡng cho tương lai của hắn.

Thời gian đó, Tuyết Nhi hằng tháng đều về nhà một đến hai lần, hoặc đưa ít tiền, hoặc chỉ để gặp thị, biếu mấy mảnh vải vụn. Khi ấy, hai mẹ con dều kiều diễm như nhau, tựa hồ ngày ngày đều ngâm mình trong phấn son, đến lớp dầu mỏng ngoài mặt cũng thơm nức mũi. Lúc bọn họ hơi đẫy đà lại càng xinh đẹp, vì vậy ngoài Tần thị không ai nhận ra cơ thể Tuyết Nhi có phần khác lạ, hơn nữa con bé cũng không thích lộ vẻ thèm ăn trước những người xung quanh. Đối diện với chuyện không đứng đắn của Tuyết Nhi, Tần thị muốn hỏi lại tôi, thậm chí còn có chút đồng bênh tương lân. Có một lần không kìm được, thị cũng bóng gió hỏi con, tương lai định thế nào. Ai ngờ con bé ung dung nhoẻn cười, nói không biết thế nào, có lẽ tiệm sách Hoang Đường sẽ cho được nó một đáp án.

Hôm đó hai mẹ con tâm sự hết mọi chuyện, cuối cùng Tuyết Nhi nặn ra một nụ cười đau khổ, nói: "Hai mẹ con mình, đều mang bệnh hèn mọn. Mẹ xem con hai năm gần đây, số lần về nhà chẳng được bao ăm, cha ở ngay trong phòng cũng nhác không vào thăm, chính là vì cảm hấy không thể tin tưởng đàn ông. Cũng không biết có phải mẹ còn ngây thơ hơn con gái hay không mà ngày qua ngày vẫn ở lại đây, còn con sớm muộn sẽ có ngày phải ra đi thôi."

Tần thị nghe con nói vậy sợ chết khiếp, vội hỏi: "Con định đi đâu?"

Tuyết Nhi trả lời: "Vẫn chưa biết sẽ đi đâu, có điều cùng với người con thích, rời xa trấn Thanh Vân thì tốt. Tới lúc ấy, mẹ cũng không cần phải lo cho con đâu, đường đều do tự mình đi mà thành cả."

Hôm ấy hai người hàn huyên mãi tới tận xế chiều. Tần thị muốn giữ con gái lại ăn cơm, nhưng nó nhất quyết không chịu, chỉ nói còn có việc rồi đi luôn. Lúc ra khỏi nhà, bọc mùi soa buộc trong ống tay áo phát ra những tiếng "leng keng" khe khẽ, nằng nặng như đựng không ít đồng bạc. Hôm ấy, sấm sét đùng đoàng, mưa táp cả đêm, mát mẻ thì mát mẻ, nhưng lòng thị rất hoang mang.

Hôm sau, một chàng trai cao gầy, đen kính, dáng vẻ thư sinh từ đội cảnh sát tới cửa tiệm của Tần thị, tự xưng là Hạ Băng, thông báo với thị rằng Tuyết Nhi đã chết vào đêm muộn hôm qua. Trong giây lát, trước mắt thị hiện lên nụ cười buồn bã của con gái, dịu dàng xoay vòng trên không, sau đó tan vào đất bùn ẩm ướt, không thấy đâu nữa... Thi thể Tiết Túy Trì vừa hạ táng, đội trưởng Lý liền thấy nhẹ nhõm hẳn, vì bất kể hung án liên hoàn nhà họ Hoàng có thể phá hay không, ít nhất trước mắt dư luận đều đã thay ông kết án, nói rằng Tiết Túy Trì vì có thù oán với nhà Hoàng Thiên Minh mà trốn trong lầu sách suốt hai mươi năm chờ thời cơ báo thù, muốn biến nhà họ Hoàng thành "hung trạch" để đuổi cả nhà Hoàng Thiên Minh đi. Những lời đồn tự động hình thành trong dân gian này quả nhiên có lời cho việc phá án, ít ra có thể khiến hung thủ thật sự lơi ỏng đề phòng. Nhưng đội trưởng Lý cũng sợ y tiếp tục gây án, vì vậy nội tâm ông vô cùng giằng xé, cán tẩu thuốc bằng gỗ dương vàng trên miệng cơ hồ bị nghiền nát. Dù ông không phải người nhiều lời, nhưng những người xung quanh vẫn có thể thông qua mùi khói thuốc trên người ông mà đoán ông đã hút thuốc bao nhiêu năm, chiếc tẩu thuốc cán thẳng kia đẽo gọt rất thô kệch, chỉ vần khẽ rít một hơi, vị cay do đốt thuốc kém chất lượng sẽ xộc thẳng vào khoang mũi. Ông vẫn luôn muốn mua cái t