
i chén không trước mặt mình một cái.
Cô cũng trợn mắt nhìn hắn một cái. “Anh là cố ý trả thù tôi không mời đại tiệc
sao?”
“Đại tiệc ăn có gì ngon?” Long Kiệt thẳng thắn nói. “Tôi lại cảm thấy ăn đồ
bình dân có rất nhiều thức ăn ngon, đáng tiếc thường ngày không có cơ hội ăn
qua nhiều.” Bình thường buổi trưa hắn đều ở phòng ăn cho nhân viên ăn, buổi tối
thì có người giúp việc phụ trách nấu ăn trước khi hắn về nhà, chỉ cần bỏ thức
ăn nấu xong vào lò vi sóng một chút là có thể ăn.
“Có muốn tôi bán cho anh một phần báo viết về thức ăn bình dân hay không?” Cô
ranh mãnh nói.
“Chẳng lẽ lại muốn một vạn nữa?” Mặt hắn cố làm ra vẻ hoảng sợ.
Cô bị hắn chọc cười rồi. “Giảm cho anh 30%, 3000 là được rồi.” “Không bằng tôi
trả cho cô một vạn, cô dẫn tôi đi ăn có vẻ thực tế hơn.” Một lời của hắn thốt
ra cũng làm chính mình sợ hết hồn. Thế nhưng hắn lại muốn cô làm bạn, nghĩ đến
mời cô cùng đi thưởng thức đồ ăn ngon, loại kích động trong lòng này ngay cả
hắn cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nụ cười của Đức Nữ dần khép lại. “Tôi mới không cần, nếu như bị nhìn thấy, tôi
nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.”
Cô thế nhưng lại ghét bỏ hắn, thật quá đáng! Hắn bực mình trộm trừng mắt nhìn
cô.
Nhưng hắn không có ngu mà tức giận, dù sao logic của Bàng Đức Nữ cùng người
bình thường không quá giống nhau, việc này hắn đã lĩnh giáo rồi. “Chỉ cần cô
lau lớp phấn trên mặt đi, lấy cặp mắt kiếng xuống, sau đó mặc vào quần áo bình
thường một chút, tháo xuống tóc của cô, tôi đảm bảo không ai nhận ra được.” Vừa
nói như vậy, hại hắn vô cùng muốn nhìn thấy bộ dáng cô không có nguỵ trang.
Đang khi nói chuyện, hắn thuận tay đem mắt kiếng đã trượt đến chóp mũi của cô
đẩy về, lúc để tay xuống thuận thế lướt qua gương mặt của cô, lại không ngờ
phát hiện xúc cảm mềm mại tinh tế kia cách lớp phấn dầy cộm nặng nề cũng không
che dấu được.
Ánh mắt Đức Nữ hốt hoảng, cô thối lui một chút, tránh sự đụng chạm của hắn.
Cảm xúc thô ráp giữa ngón tay của hắn cùng sự dịu dàng đặc hữu kia, làm cho cô
thật rối loạn.
Lúc này cô mới chính thức ý thức được, người đàn ông này làm cho nhiều phụ nữ
mê luyến như vậy, tuyệt đối không chỉ vì chức vụ hay tài phú của hắn.
Chẳng qua là cô không muốn trở thành người kiểm chứng khôi lực của hắn chút
nào.
“Tổng giám đốc, anh như vậy sẽ làm cho người ngoài tưởng là khẩu vị của anh
thay đổi.” Cô cắn răng nhắc nhở, bắt đầu hối hận đã phát hành báo điện tử rồi,
nếu không cũng sẽ không dẫn đến sự chú ý của hắn. Quá khứ cô không phải như vậy
bình yên vượt qua hai năm rồi sao?
Thật là đáng chết đáng chết. “Thay đổi khẩu vị sao?” Hắn trừu động đuôi lông
mày. “Vậy thì vừa vặn cho cô có thể viết thêm nhiều bài báo!”
Những nét mặt tiên hoạt (3) này đều là ngày thường ở trong phòng làm việc không
thấy được, cô phát hiện hắn thật là người hai mặt.
“Tôi đã không phát hành báo điện tử nữa rồi.” Cô buồn bực nói.
“Nhỏ giọng một chút.” Thân thể hắn nghiêng tới trước, mặt đến gần cô nhẹ giọng
nói: “Mọi người trong tiệm đều đang nhìn chúng ta.”
Chóp mũi cô toàn là hơi thở của hắn, làm cho cô rối loạn!
“Tôi...ăn no.” Cô đứng lên, cố làm tỉnh nói. Trả tiền! Hao tốn lúc này, Bàng
Đức Nữ cam chịu. (câu
cuối ta chém a )
Đa số trong tiểu thuyết,
vai nam chính mời nữ chính đi ăn cơm, cuối cùng không phải đều là nam chính trả
tiền hay sao? Nhưng tại sao cô lại phải vì khẩu vị không nhỏ của hắn mà ví tiền
chảy máu?
Lúc này có thể chứng minh một chuyện —
Căn bản cô không phải là nữ nhân vật chính! Hoặc chính là hắn không phải nam
nhân vật chính!
Điều này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại xuất hiện cảm giác lờ mờ
mất mát, nhưng cái cảm giác mất mát này sẽ biến mất rất nhanh, bởi vì về sau
này cô sẽ vứt đi được phiền toái.
Từ ngày đó trở đi, Long Kiệt giống như một viên kẹo đường da trâu, chỉ cần hắn
không phải làm việc, thì sẽ dính chặt lấy cô cùng ăn cơm.
“Chị Bàng, chị không ăn cơm sao? Em đi ra ngoài trước nha!” Đúng lúc Hà Ngữ Hoa
chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
“Ừ, đi đi!” Đức Nữ đưa mắt nhìn Ngữ Hoa đi ra khỏi phòng làm việc, cô cũng
nhanh chóng thu dọn đồ, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, một lần nữa trộm liếc mắt vào trong phòng làm việc của tổng giám
đốc. Hôm nay Long Kiệt đến công ty con kiểm tra, đến bây giờ vẫn chưa về phòng
làm việc! Thật may nha, phải thừa dịp hắn chưa xuất hiện nhanh chóng bỏ đi, nếu
không có thể hắn sẽ lại bám theo cô đi ăn cơm!
“Người như vậy là là tổng giám đốc mặt lạnh?” Cô hừ lạnh, nhìn thang máy từng
tầng từng tầng một đi xuống, tâm trạng của cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Mấy ngày nay nguyên nhân bởi bì hắn, ít nhiều có chút áp lực, khiến cho sức ăn
của cô không được như trước, hôm nay cần phải ăn no nha!
“Đ-i-n-g...” Thang máy tầng một mở ra, bước chân cô nhẹ nhàng đi ra ngoài,
nhưng mà chân còn chưa bước ra khỏi cao ốc tập đoàn Phổ Đặc, cả người liền ngây
ngẩn.
“Tôi còn nghĩ là phải chờ một lúc lâu, xem ra chúng ta thật là ăn ý!” Nụ cười
Long Kiệt rạng rỡ vẫy vẫy tay theo sát cô.
Trời ơi!
Cô thật muốn chết!
Đức Nữ