
bên cạnh truyền đến một âm thanh rất rõ ràng cộng thêm vài phần lạnh lẽo. Tiếng nói trầm thấp mê người vang lên tựa như lửa băng.
Người đàn ông cao lớn từ trong chỗ tối đi ra, dưới ngọn đèn càng thêm tuấn mỹ, ánh mắt âm thâm lộ ra vài phần lợi hại, chằm chằm nhìn nàng, chiếc mũi cao thẳng, đầu hơi nghiêng nghiêng tựa như một bóng ma. Đôi môi mím chặt lọ vẻ không hài lòng, người đàn ông có ngũ quan tuấn mỹ, chỉ là trên vẻ mặt không thể hiện bất cứ biểu tình nào, tình cảm nào. Khuôn mặt anh vẫn như cũ lạnh lùng, cũng vẫn là vẻ không chút ôn hòa, thế nhưng trong mắt của nàng, tất cả đều rất anh tuấn, đều là hình bóng nàng không thể bỏ được.
"Em xin lỗi ..." An An cúi đầu, trong mắt có chút bất ngờ cùng vội vàng, bộ dạng giống như trẻ con khi làm chuyện sai trái. Nàng không biết tại sao mình lại nói xin lỗi, có vẻ như trước đây thật lâu nàng đã muốn nói như thế, nhưng không có cơ hội.
"Xin lỗi?" Mục Nham khẽ nhếch môi, đột nhiên nghe nàng xin lỗi, cũng không có cảm giác đặc biệt.
"Cô muốn gì?" Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng, dường như sâu thẳm trong đôi mắt ấy có linh hồn của chính anh. Diệp An An không khỏi lùi về phía sau một bước, đối với thái độ khinh thị trong lời nói của anh, tự nhiên có chút lo sợ, đương nhiên cũng rất nhiều thương tâm.
Mục Nham dựa vào bức tường bên cạnh, so với Diệp An An đang vô cùng khẩn trương, thì anh tỏ vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều, cũng làm như hưởng thụ vẻ kinh hoàng thất thố của nàng ở trước mặt anh. Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, hai ngón tay cong cong rất tự nhiên bẻ vụn điếu thuốc, động tác rất ưu nhã.
"Diệp An An, cô muốn gì?" Anh đột nhiên mở lời, quay đầu nhìn chằm chằm về phía Diệp An An, ánh mắt quan tâm như vậy, anh đã thấy rất nhiều.
Diệp An An không giải thích được ánh mắt nhìn nàng, không hiểu lời nói của anh, càng không hiểu anh có ý gì.
"Không hiểu à?" Cảm nhận được rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng, dù sao, Diệp An An cũng là một người phụ nữ quá ư đơn giản, còn anh được gọi là hồ ly mặt lạnh trên thương trường, chỉ cần liếc mắt anh cũng có thể nhận ra.
Đôi môi hé mở, người đàn ông vô tình mở miệng nói, "Tôi từ trước tới nay đối với phụ nữ đều không keo kiệt, cô muốn cái gì, tôi sẽ cho cô cái đó." Nàng ở bên anh một đêm, mặc dù, không phải người trong tâm trí của anh. Trong mắt Diệp An An nhanh chóng xuất hiện vẻ bi ai.
Đó là ý của anh sao? Anh đem nàng thành cái gì đây? Một trong những nhân tình của anh, không phải là vợ.
Cúi đầu, nước mắt mơ hồ rơi xuống, hoảng hốt, trong lòng lạc lõng, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề. Cuối cùng là bi thương, không yêu nàng, vì vậy, cứ thế tổn thương nàng.
"Thế nào, chẳng lẽ cô không muốn, hay cô còn muốn cái khác, cô đã là phu nhân tổng giám đốc Mục thị, vẫn còn không hài lòng?" Giọng nói của người đàn ông càng vô tình truyền đến, thậm chí, ánh mắt anh càng ngày càng lạnh, anh không muốn nhìn thấy bộ dạng này của nàng, dường như, tất cả uất ức dồn nén trong cơ thể cô đều là do anh, khiến anh cảm thấy có chút buồn bực, loại cảm giác này, mỗi lần gặp nàng, tựa hồ đều là cái bộ dạng này. Nàng khiến cho anh không kiểm soát được tâm trạng của mình.
Anh không thích người phụ nữ này, đúng vậy, không thích, thế nhưng cũng không ghét. Nếu như nàng an phận, anh không ngại để nàng tiếp tục làm thiếu phu nhân của Mục gia. Dù sao, đối với anh mà nói, kết hôn hay không cũng như nhau, huống chi lấy danh phận đã lập gia đình, anh cũng giảm bớt được phiền phức, dù sao cũng có rất nhiều người muốn làm thiếu phu nhân của Mục gia.
Nàng hiện đang sở hữu điều mà bao nhiêu người phụ nữ khác thèm muốn nhưng đều không chiếm được, nàng còn cái gì không hài lòng?
Diệp An An ngẩng đầu, đôi môi khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không nói bất cứ điều gì.
Cho đến khi, anh dập tắt điếu thuốc trên tay đứng thẳng dậy nhìn nàng. Đôi mắt sắc bén, mơ hồ mang theo khí lạnh khiến người đau đớn.
"Tôi không bao giờ bạc đãi với phụ nữ ngủ cùng tôi, cô rốt cuộc muốn cái gì?" Con ngươi đen không có lấy một tia tình cảm, nhưng nàng không để ý lời anh, mà chỉ miệt ồai theo đuổi suy tư.
"Không có" Diệp An An nửa ngày mới nói ra hai chữ, nụ cười buồn của nàng, chồng à, kỳ thực em có muốn một điều, chỉ là, điều này anh không có khả năng cho em, chồng ơi, em muốn tình yêu của anh, anh sẽ cho em sao?
Sẽ cho sao?
Em muốn gọi anh một tiếng chồng, gọi thật to, chứ không phải chỉ kêu ở trong lòng thế này, liệu anh có thể cho phép không?
"Em đi nghỉ đây, anh cũng nghỉ sớm đi." Diệp An An xoay người, ở nơi không ai có thể nhìn thấy, thoáng qua nàng đã yêu người đàn ông này một năm, Mục Nham, cũng là người đàn ông không có trái tim yêu.
Nhưng vào lúc nàng xoay người lại, trong nháy mắt, người đàn ông nheo nheo đôi mắt nguy hiểm, ném đi tàn thuốc trong tay, trực tiếp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, thân thể ngã về phía trước, cơ thể của nàng bị người đàn ông giữ chặt trước ngực.
Trong hơi thở nhẹ nhẹ mùi thuốc lá, đôi mắt luôn không có biểu hiện gì, lúc này lại là một mảnh hắc ám, nàng không thể đoán ra anh muốn làm gì.
Buông em ra, giọ