Duck hunt
Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324871

Bình chọn: 9.00/10/487 lượt.

ở miệng, giọng nói cẩn trọng. Nàng không thể che giấu nổi sự quan tâm của mình với anh. Dù sao, đúng là, đêm qua, anh đã dọa nàng chết khiếp.

Chỉ là cảm cúm, nhưng sao lại nghiêm trọng vậy chứ? Người đàn ông này yếu đuối hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, không phải chuyện gì anh cũng làm được, ít nhất, cũng có lúc anh bị ốm.

" Không sao" Ánh mắt anh lắng xuống, điềm tĩnh mà nhìn nàng, bao nhiêu lạnh lùng thường ngày dường như cũng đã bỏ hết xuống. Đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt này để nhìn nàng.

Có chút dịu dàng, cũng có chút mơ hồ.

Diệp An An tiến lên phía trước, đón lấy áo khoác và túi xách trong tay anh, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Nàng biết anh là người ưa sạch sẽ.

Mục Nham ngồi vào bàn. Trên đó đã có sẵn rất nhiều món ăn. Bất kể là lúc nào, khi anh về đến nhà đều có thể nhìn thấy bữa tối mà nàng làm. Dần dần, với anh nó đã trở thành một thói quen.

Kỳ thực, anh không hề cảm thấy phiền hà vì sự chu đáo này của nàng. Thậm chí, anh còn có chút chờ mong.

Diệp An An xoay người. Nàng nhìn thấy anh đã cầm đũa chuẩn bị ăn rồi. Như thế này thật là tốt. Nàng không có yêu cầu cao sang gì, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ăn những món mà mình làm, cũng đã đủ khiến nàng mãn nguyện.

" Cùng ăn đi" Mục Nham đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, lông mày hơi nhíu lại. Cô gái này quá mức trầm mặc. Thật không biết nàng đứng đó làm gì, nhiều đồ ăn như vậy, một mình anh làm sao có thể ăn hết. Rõ ràng nàng luôn làm hai phần ăn nhưng lại luôn để anh ăn một mình. Thật không biết nàng muốn gì nữa?

Diệp An An khẽ gật đầu, ngừng một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống đối diện với anh. Nàng ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói. Quan hệ của bọn họ có lẽ đang dần thay đổi.

Cúi đầu, một tia nước cũng theo khóe mắt nàng chậm rãi rơi xuống. Lúc này, nàng tưởng chừng như hạnh phúc đang ở ngay trước mắt và nàng có thể chạm tay tới.

Ngọn đèn chiếu những tia sáng dịu dàng, dừng lại trên người họ. Cái cảm giác ấm áp cứ mỗi lúc một dâng lên giữa hai người, rất nhanh có lẽ, cả hai đã cảm nhận được thứ gọi là hạnh phúc.

Nhưng, cảm giác ấy có thể duy trì được bao lâu? Có lẽ chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Cơm nước xong, Mục Nham ngẩng đầu thấy Diệp An An đang dọn dẹp trong bếp. Anh đứng lên, chuẩn bị đi lên lầu, chợt nhìn thấy chỗ len ở trên sofa. Kỳ thực, anh đã thấy chiếc áo mà nàng đang đan dở dang, tay áo mới chỉ đan được một nửa, nhưng cũng đã có thể nhìn thấy hình dáng của nó. Làm rất cẩn thận, cầm trên tay cho người ta cái cảm giác rất ấm áp.

Đôi mắt anh hơi khép lại, không hiểu vì sao, cầm chiếc áo lên, khẽ ướm vào người. Rất vừa vặn. Anh khẽ mỉm cười khiến khuôn mặt trở nên vô cùng dịu dàng, chỉ là không ai có thể nhìn được biểu hiện đó của anh.

Khóe miệng đang cười, đột nhiên cứng lại, anh lập tức buông chiếc áo xuống, các ngón tay nắm chặt lại, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt một chút biểu hiện cũng không có. Nụ cười vừa rồi, cũng chỉ như một giấc mộng thoáng qua chứ không hề có thật.

Với người đàn ông này, nụ cười quả thực không thích hợp.

Anh lắc lắc đầu, cái cảm xúc này thực khiến người ta không thoải mái mà. Thế nhưng, anh quả có chút chờ mong, không biết khi mặc cái áo này, trông anh sẽ như thế nào, thậm chí anh muốn thử ngay lập tức, mà cũng không để ý chiếc áo mới chỉ làm xong một bên cánh tay.

Anh đúng thật là điên rồi.

Anh bước tới sofa bên cạnh, cầm lấy túi công văn, rồi lên lầu, đi vào thư phòng. Mặc dù đã về nhà, nhưng anh muốn xử lý nốt một số chuyện của công ty. Hôm nay, anh đã phá lệ, về nhà sớm là vì muốn được ăn những món do nàng chuẩn bị, thế nên giờ này phải tiếp tục làm việc thôi.

Có một số chuyện, chính anh cũng không phát hiện, đã khiến anh dần dần thay đổi. Và sự thay đổi của anh cũng đã gián tiếp thay đổi cuộc sống của nàng.

Làm xong hết thảy mọi việc, Mục Nham có chút mệt mỏi. Anh xoa xoa trán. Đây là lần đầu công ty hợp tác với nước ngoài, thật đúng là khiến anh hao tổn không ít tâm sức. Nhưng lần hợp tác này, có thể khiến toàn bộ tài sản của tâp đoàn Mục Thị tăng thêm 2%. Mặc dù tỉ lệ nhỏ, nhưng cần phải nhớ rằng, tập đoàn Mục Thị là một nhà đại tư sản, 2% này là một con số mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, cho nên hiện tại, toàn bộ công ty đang dốc sức để thực hiện tốt lần hợp tác này, trong đó có cả anh.

Tựa vào ghế nghỉ ngơi, anh nhìn ly sữa ở trên bàn. Đây là do cô gái kia vừa đưa tới. Thực ra, anh muốn uống café, nó có thể giúp anh tỉnh táo hơn. Mà nàng lại mang sữa lên, cứ cho rằng nàng hiểu anh, nhưng có lẽ cũng không hẳn thế.

Anh hơi nhếch khóe miệng lên, nhưng vẫn cầm lấy ly sữa, uống một ngụm. Hương vị cũng được lắm, rất thích hợp. Đã lâu rồi, anh không được thưởng thức qua thứ gì khiến anh thấy thư thái như vậy. Có lẽ chỉ có ở nơi này, anh mới có cảm giác nhẹ nhõm này.

Khẽ nhắm mắt lại, anh tựa hẳn người lên ghế. Một lúc lâu sau, anh mở mắt ra, chợt nhớ ra nơi này còn có nàng, vợ của anh.

Tiếng vợ này, khiến tâm trạng của anh tốt lên không ít. Hiện tại, anh rất muốn biết, nàng đang làm gì.

Bọn họ thực ra chỉ cách nhau có một bức tường mà thô