
gờ khi nhìn thấy thân thể Mục Nham hơi chấn động.
Thật đúng là một tin tức ngoài ý muốn, sắp làm cha rồi, a, anh cười châm chọc, nhưng càng cười hơn, càng bi thương hơn. Người phụ nữ kia, sợ rằng cô lại phải đau khổ nữa rồi, mà ngày cô ấy rời đi, có lẽ cũng sắp đến rồi.
Mục Nham sẽ không để cho con mình trở thành con riêng, huống chi, người phụ nữ Cố Nghê Y kia là người mà cậu ta yêu.
Mục Nham bước vào trong phòng bệnh, Cố Nghê Y vẫn còn đang bất tỉnh, sắc mặt hắn phức tạp nhìn cô, cho đến khi nhìn đến cái bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, trong mắt lộ ra vẻ xúc động.
Tay hắn đặt trên bụng Cố Nghê Y, nơi này có một đứa bé, là con của hắn, nhưng lại không nằm trong dự tính của hắn. Khóe môi cuối cùng vẫn là hạ xuống, hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa, lại nhìn thấy Cố Nghê Y vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Lúc này mới ý thức được nơi này là bệnh viện, hơn nữa, cô lại đang mang thai. Nhếch môi, hắn đứng lên, đi ra bên ngoài.
Trong nháy mắt thanh âm đóng cửa vang lên, Cố Nghê Y chậm rãi mở hai mắt, sắc mặt của cô hồng hào vô cùng, không hề tái nhợt như vừa rồi. Cô đưa tay đặt lên bụng mình, lần này, thật đúng là ngay cả ông trời cũng đang giúp cô rồi.
Mục Nham đứng trên sân thượng, gió lạnh thỉnh thoảng lại thổi tới trên mặt hắn, mang theo một chút đau buốt lạnh như băng, hắn tựa lên trên mái nhà, có chút thất thần nhìn về phía trước, trong mắt cũng là một mảnh rét lạnh còn hơn cái lạnh mùa đông này.
Xoay người, không gian im lặng, nơi này chỉ có một mình hắn. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu, những sợi tóc trên trán có chút hỗn loạn. Lúc này mới thong thả mở hai mắt ra, trong mắt bỗng trở nên trấn tĩnh hơn rất nhiều, giống như đã quyết định xong xuôi một chuyện gì đó vậy.
Bước từng bước đi xuống, bước chân của người đàn ông có phần nặng nề hơn, giày da dẫm trên mặt đất, thật mạnh, nặng nề. Bóng dáng hắn vẫn rộng lớn như cũ, thế nhưng, lúc này lại có phần nào đó không xác định được.
Có người mình yêu, có con của mình, mà sao, hắn lại vẫn cảm thấy có chút cô đơn lạnh lẽo. Nhưng là, có một số việc, cần phải giải quyết, hắn phải chịu trách nhiệm, không thể trốn tránh được.
Cố Nghê Y lúc này vẫn ở trong bệnh viện, kỳ thật, cô đã không sao rồi, cô có cục cưng, đương nhiên phải rất chú ý đến thân thể mình. Cục cưng này, có thể cho cô tất cả những gì mà cô muốn.
Tuy rằng, thân thể của cô đã tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa cục cưng của cô cũng vậy, chỉ là, Mục Nham lại không yên tâm cho cô xuất viện. Dù sao, trong nhà còn một người cần hắn đi thu xếp, bằng không, hắn sao có thể yên tâm, tùy tiện để cô quay về như vậy được.
Chiến tranh giữa những người phụ nữ hắn biết rõ, không thể tưởng tượng được ngay cả một người vô cùng đơn thuần như Diệp An An cũng có thể làm ra loại chuyện này, ích kỷ của cô ta thiếu chút nữa đã làm tổn thương tới con của hắn rồi.
Xe dừng lại, hắn đi ra, lúc này sắc trời đã muốn chuyển sang đêm rồi. Bước chân của hắn hơi ngừng một chút, gió lạnh thỉnh thoảng lại thổi vào trong quần áo hắn, hắn lại nhắm mắt làm ngơ, bước chân lại nhanh hơn đi về căn biệt thự. Càng đến gần, con ngươi mắt hắn lại càng đen hơn, cho đến cuối cùng, ngay cả đồng tử cũng hơi co rút lại một chút, tay để trong túi quần gắt gao nắm chặt.
Mở cánh cửa ra, bên trong thực im lặng, vẫn là một ngọn đèn nhỏ kia, ánh đèn vàng ấm áp, vô cùng ấm áp, chiếu rọi lên gương mặt người đàn ông, có chút hao gầy nhưng không làm giảm được sự lãnh đạm trên gương mặt anh ta.
Diệp An An từ phòng bếp đi ra, sau thời điểm này, tất cả người hầu đều đã trở về, bọn họ không ở nơi này, bởi vì Mục Nham vẫn không thích nơi này có nhiều người ở, cho nên, bọn họ cũng chỉ đến đây vào lúc ban ngày, còn buổi tối thì đương nhiên là quay về rồi, cũng chỉ có lúc này, Diệp An An mới có thể an tâm đi ra.
Cố Nghê Y thuê người hầu đối với cô cũng không tốt, tuy rằng không phải động tay động chân, thế nhưng chưa nói gì đến nhiệt tình, có lẽ, ở trong lòng các cô ấy cũng sẽ cho rằng cô cướp đoạt tất cả của Cố Nghê Y, cô không muốn đi giải thích, cũng không có sức nào mà đi giải thích, bởi vì, đây vốn là sự thật, cô lại không muốn rạch thêm lên vết thương của mình nữa.
Mà những thứ này nọ do bọn họ làm, từ trước đến nay cô đều không còn gì để ăn, cho nên, cũng chỉ có thể chờ đến lúc này, cô mới có thể tự mình làm một chút đồ ăn ngon để ăn. Hiện tại cô có cục cưng, mà cô lại càng không muốn để cục cưng của cô phải đói bụng.
Cục cưng của cô không được yêu thương thì có cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương con, cô vẫn là không định đem chuyện mang thai nói cho Mục Nham, vì thật sự không biết phải mở miệng nói như thế nào, cô không muốn dùng đứa nhỏ để níu kéo anh. Thế nhưng, nếu, đây là lựa chọn duy nhất, biện pháp duy nhất có thể giữ chân anh lại, vậy thì, cô vẫn nghĩ như vậy sao?
Cô thật sự không biết, cô hy vọng cục cưng có thể lớn lên trong một gia đình bình thường, có cha, cũng có mẹ, có thể nhận được tình yêu từ cha mẹ, mà không phải giống như cô, cái gì cũng không có. Cô chưa từng có những thứ đó, nên cô muốn cho cục cưng tất cả, nếu đây là