XtGem Forum catalog
Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323411

Bình chọn: 10.00/10/341 lượt.

g điều này anh đều không thể nói với cô, bởi vì anh biết có nói hay không cũng giống nhau, cô nhất định sẽ gật đầu tỏ ra còn tin tưởng những điều này hơn cả anh, thậm chí còn sẽ khuyến khích anh, an ủi anh, sau đó trong lòng vẫn cứ hoài nghi hết thảy. Anh chỉ có thể dùng hành động, dùng sự thật, dùng thời gian để chứng minh. Anh hết sức hối hận nhát dao tự cắt vào cổ tay hôm đó, mặc dù nhát dao đó đã ép cô ấy trở lại bên cạnh mình nhưng nhát dao đó lại cũng làm cô càng thêm khó xử.

Từ cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống, Trần Thụy Dương có thể nhìn thấy cổng tòa nhà làm việc, xe của Lỗ Phong đã đỗ ngoài cổng từ lâu. Anh ta đã rất quen thuộc chiếc xe này, trước kì nghỉ hè thứ sáu nào Lỗ Phong cũng mang Đậu Đậu đến đợi Hoài Nguyệt. Rốt cục hắn ta muốn làm gì? Trần Thụy Dương nhíu chặt mày, hắn ta ân cần với vợ trước như thế, chẳng lẽ không để ý chút nào đến phản ứng của Viên Thanh? Vô duyên vô cớ Viên Thanh sẽ không gọi điện thoại đến khiêu khích Hoài Nguyệt, anh ta hiểu Viên Thanh, trừ phi ý thức được nguy cơ nặng nề nếu không Viên Thanh sẽ không làm việc gì thừa thãi. Cô ta là loại phụ nữ thích làm một lần là xong chuyện, chẳng hạn như lấy cái thai để đe dọa ép Lỗ Phong li hôn, hết sức tàn nhẫn, hết sức quyết đoán. Ngoài việc làm cho Hoài Nguyệt tức giận đến phải ném sách thì cuộc điện thoại lần nọ còn mang lại được chỗ tốt gì cho cô ta? Không phải điều đó còn làm cho Lỗ Phong càng thường xuyên tới hơn hay sao? Xem ra cô ta hoàn toàn không thể khống chế được ông chồng luật sư này. Ngầm lại cũng đúng, một khi đàn ông đã trơ tráo thì phụ nữ sao có thể là đối thủ chứ?

Trần Thụy Dương nhìn thấy Hoài Nguyệt đi từ tòa nhà ra, thấy Lỗ Phong, hình như cô hơi sững sờ một chút. Lỗ Phong đi đến nói gì đó với cô, cô rất khó chịu quay mặt nhìn ra ngoài đường, xem ra là muốn tìm taxi. Đang giờ tan tầm, taxi không dễ gọi chút nào, Lỗ Phong rất kiên nhẫn đứng bên cạnh cô, có lẽ là chắc chắn cô sẽ không bắt được xe. Trần Thụy Dương hơi tức giận, nếu bây giờ không phải giờ tan tầm, đi ra đi vào đều là người của tòa soạn thì anh ta thật muốn đi xuống kéo Hoài Nguyệt lên xe mình nghênh ngang đi mất, xem lúc đó vẻ mặt Lỗ Phong sẽ như thế nào.

Hoài Nguyệt tiếp tục chờ xe, cô và Lỗ Phong đứng ngoài cổng đã làm không ít đồng nghiệp chú ý, điều này khiến cô hết sức tức giận. Trong tòa nhà này có rất nhiều người nhận ra Lỗ Phong, trước khi li hôn chỉ cần không bận tiếp khách là Lỗ Phong chắc chắn sẽ lái xe đến đón vợ như một ông chồng mẫu mực. Lúc đó Hoài Nguyệt là đối tượng được mọi người cực kỳ hâm mộ, chồng là luật sư nổi tiếng, ngoại hình lại tuấn tú lịch sự, đối với vợ luôn chăm sóc chu đáo, ngay cả đứa con của hai người cũng xinh trai đến khác thường.

"Hoài Nguyệt, đừng hờn dỗi như trẻ con nữa. Ở đoạn đường này giờ tan tầm không bắt được xe đâu, Đậu Đậu ở nhà đợi mẹ cũng sốt ruột", Lỗ Phong cười nói, "Con trai chúng ta muốn ăn cơm lắm rồi".

Hoài Nguyệt bất đắc dĩ mở cửa sau ra, thấy trên ghế sau chất đầy tài liệu đành phải đi sang mở cửa trước ngồi xuống bên cạnh ghế lái. Lỗ Phong lắc đầu thở dài nói: "Đã là mẹ trẻ con rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy, cứ như không lớn được ấy".

Hoài Nguyệt lạnh mặt không nói gì, Lỗ Phong vừa nổ máy xe vừa hỏi: "Nghe nói em từ Vân Nam về lại đến Thanh Sơn, em đi xe khách à? Còn mang rất nhiều đồ nữa?"

Buổi sáng hôm đó mẹ hắn gọi điện thoại nói với hắn Hoài Nguyệt đang ở đó, hắn vội vàng lái xe chạy tới, đáng tiếc là vẫn không đuổi kịp. Đến nơi hắn lại nhìn thấy chủ nhà đang mang một đống đồ chơi và đồ ăn vặt lên cho Đậu Đậu, quá nhiều, cô đi xe khách thì không thể mang nhiều như vậy được. Hỏi thăm chủ nhà, chủ nhà nói là Hoài Nguyệt đi rồi lại quay lại chuyển đồ từ trên xe lam xuống, hắn càng cảm thấy kì lạ. Ở nông thôn không có chuyện gì là bí mật, hai ngày sau mẹ hắn gọi điện thoại nói với hắn những thứ đó được chuyển sang xe lam từ một chiếc xe con, xe của một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo ngoại hình rất đẹp, người đàn ông đó đến để đón Hoài Nguyệt về.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là Trần Thụy Dương, trẻ tuổi, cao ráo, rất đẹp trai. Theo hắn biết, ở đơn vị Trần Thụy Dương cũng rất quan tâm chăm sóc Hoài Nguyệt, lần trước còn cùng Đậu Đậu đi xem thi đấu thuyền rồng, nếu như không phải vì lấy lòng Hoài Nguyệt thì ai thèm đi xem mấy cái trò trẻ con đó chứ? Hắn bỗng thấy căng thẳng, điều kiện của Trần Thụy Dương không hề kém mình, hai người lại suốt ngày gặp nhau. Mặc dù Hoài Nguyệt đã li hôn và lại còn có con nhưng Trần Thụy Dương sống nhiều năm ở nước ngoài nên chưa chắc đã để ý đến vấn đề này. Ngược lại, mấy năm nay sau khi làm mẹ Hoài Nguyệt ngày càng trở nên quyến rũ, mọi hành động cử chỉ đều tỏa ra sức sống, đủ để làm động lòng bất cứ một người đàn ông nào.

Hắn càng nghĩ càng sốt ruột, nhân dịp con đi nghỉ hè về hắn đã bảo mẹ tổ chức một bữa tiệc gia đình, muốn nói vài chuyện cho rõ ràng với Hoài Nguyệt. Hắn biết bề ngoài Hoài Nguyệt dịu dàng nhưng nội tâm lại rất quật cường, tuy nhiên có món bảo bối tên gọi Đậu Đậu này hắn chưa chắc đã không có hi vọng.

Hoài Nguyệt nhìn