
i, anh ta buông tay tôi ra, nghiêm mặt nói:
“Bà lúc ở trấn trên có quyên tiền vào hòm, tôi từ đó mà nhận được giúp đỡ” anh ta nói xong đưa tay vào túi quần lấy ra một tờ giấy”Đây là danh thiếp của tôi.”
“Mĩ vị một nhà, đầu bếp trưởng. Hồ… Thất?”
Anh ta lại ho một tiếng, “Hồ Điệt.”
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu.
“Tôi đến để trả ơn .” Đại để là vì bộ dạng anh ta không giống người xấu, tôi cũng không quá đa nghi về chàng trai không mời mà đến này; không nghi ngờ vì sao anh ta lại biết được danh tính của bà, lại từ đâu biết được địa chỉ nhà.Khi tôi nói cho anh ta bà đã tạ thế lâu rồi, gương mặt anh ta lộ ra biểu cảm vô cùng khổ sở, lại dùng ngôn ngữ biểu đạt anh ta rất muốn đến thăm ngôi nhà mà bà từng ở. Vì thế tôi rất là do dự đưa anh ta về nơi tôi và Tiểu An sinh sống.
Tôi bước đi song song bên cạnh chàng trai, trong lòng nảy sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
…
Tôi cứng ngắc châm trà bên cạnh bình nước, đôi mắt nóng rực phía sau cứ như mũi nhọn đâm vào lưng tôi. Trong lòng tôi rít gào: Làm sao có thể có người tự nguyện dẫn sói vào nhà như mình chứ!
“Chị! Em về… Anh là ai! !”
Nó trừng đôi mắt, nhanh tay kéo tôi đang ở trong bếp ra phía sau lưng nó, tùy tay nắm cán chổi tôi dựng bên tường chỉ vào Hồ Điệt, nghiễm nhiên làm hành động gà mái bảo vệ con.
“Tôi nói cho anh biết cô gái đây trước ngực sau lưng đều nhìn chẳng ra gì, bởi vậy anh mau chóng rời đi không thì đừng trách tôi không tha cho anh, hừ!”
Tôi nhìn đôi bàn tay bị bỏng trà mà trở nên hồng hồng, lại nhìn anh chàng đứng tòng ngòng bên bàn ăn, chậm rãi kéo anh « gà mái » nhỏ trước mắt tôi ra .
“Tiểu An, em lại ngứa da sao.”
…
Tôi nói rõ cho Tiểu An mục đích mà Hồ Điệt đến đây, lại đơn giản răn dạy vài tiếng. Cậu nhóc ngồi ở trước bàn đầu càng cúi càng thấp, sau gáy bị kéo chật căng , rất giống một con chó săn đáng thương.
“Thật xin lỗi.” « chó săn nhỏ »cúi đầu ảm đạm nói, ngón tay bất an nắm nắm buông buông trên quần áo.
“Không sao đâu.” Hồ Điệt nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu nhóc, sau đó nhìn phía tôi, nhẹ giọng nói: “Tay cô không việc gì chứ?” “Tiểu An luôn vụng về như vậy… .” Tôi nghe đến nửa câu thì thấy nghẹn lại, không nghĩ tới anh ta là người chu đáo như vậy. Theo bản năng liền đưa tay giấu ra phía sau, trả lời:
“Da dày thịt béo , việc nhỏ mà!” Tôi dừng một chút, con mắt chuyển hướng ra bầu trời chuyển tối ngoài cửa sổ, sau chuyển hướng sang Hồ Điệt, cuối cùng đem lời nói ở trong đầu suốt hai giờ liền dứt khoát nói ra.
“Nhà đã thăm rồi, không biết anh Hồ đây còn có chuyện gì.”
Nghe vậy Tiểu An đột nhiên ngỏng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hồ Điệt, mặt biểu lộ rõ”Mau cút mau cút mau cút” . Sự thật chứng minh Hồ Điệt thật là trả ơn , hơn nữa trả rất cụ thể.
Mặt tôi không biểu cảm nhìn trên bàn năm món mặn một món canh đầy màu sắc hương vị, miễn cưỡng có thể nhận ra trong đó có một món mà nhà bếp của chúng tôi hay nấu là nấm hương có trộn với dầu hào. Mà Tiểu An ngồi ở đối diện nước miếng gần tràn ra cả bàn.
…
Nửa giờ trước, tôi nhìn Hồ Điệt trình bày một vấn đề khá là sâu sắc. Hồ Điệt nhìn tôi thật lâu, nhìn đến nỗi tôi ngượng ngùng cuối đầu, nhưng tôi không hiểu sao anh ta lại nhìn tôi kỳ cục như thế——bà đã qua đời, thành ý cũng đã bày tỏ, Hồ Điệt đã hết lý do xuất hiện trước mặt tôi.Tôi đang cân nhắc có nên dẫn anh ta đến mộ bà bái lạy hay không, Hồ Điệt nghiêm túc mở miệng .
“Tôi đến để trả ơn, quyết tâm rất lớn. Bà năm đó đã cứu tôi khỏi nước sôi lửa bóng, thời xa xưa người ta đã nói có ơn tất trả có thù tất báo, ơn lớn chưa trả tôi nào có thể bình yên rời đi, huống hồ theo tôi quan sát cuộc sống hai người hình như có chút khó khăn…”
Lời còn chưa dứt , bóng đèn trên đầu họ đã bắt đầu trở chứng phụt tắt.
“Giãy dụa trong khó khăn mà”Hai chị em cùng đồng thanh: …
Tôi bóng tôi nhanh nhẹn chỉ huy Tiểu An đổi bóng đèn mới, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.
Mặt đỏ lên, tôi vừa nguyền rủa vô người nào chế ra cái bóng đèn vô lương tâm này, vừa giải thích : “Ha ha a, dây tóc cháy… Thường xuyên xảy ra mà, ha ha a…”
Càng nói càng tối…
“Hay tôi sẽ thay bà chăm sóc hai người, cũng coi như tôi hoàn thành một tâm nguyện.”
Ánh mắt Hồ Điệt tỏa sáng luôn luôn nhìn chăm chú vào tôi, cho dù đèn tắt ánh nhìn đó vẫn chăm chú như vậy, câu trả lời của anh ta rất cứng đầu. Chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau. Ước chừng qua mười giây, tôi cuối cùng cũng chịu thua, lại nhìn thấy Tiểu An tay nắm chặt bóng đèn cũ đến mức tay nổi cả gân xanh.
Tôi giật mình, nghĩ rằng thằng nhóc này muốn liều mạng một trận, vội vàng ôm miệng của nó, một tay đoạt lấy đồ vật trên tay nó.
“Em ô ô ô ô ô! Ô ô ô!” ( Em kiên quyết phản đối! Anh đi chết đi! )
“Anh thật sự là người tốt mà a ha ha ha ha. Phiền phức cho anh rồi.”
Vì thế Hồ Điệt nhân lúc tay tôi bị phỏng, quang minh chính đại tận dụng phòng bếp. Tôi nhìn Hồ Điệt bận rộn trong bếp như một thói quen, luôn miệng cảm thán năm nay tiêu tiền quá nhiều. Tôi tò mò vì sao anh ta lại đến trả ơn cho chúng tôi, lại tò mò hơn nữa làm sao anh ta có thể đem những thức ăn trong tủ lạnh chế ra những món ngon như vậy…
Tôi lục