
xúc, khóc không được nàng có thói quen gợi lên khóe miệng, lộ ra một tia tươi cười trào phúng.
Da Luật Tề nhận được hưu thư thì có phản ứng gì? Cảm thấy nhục nhã hay vẫn là thoải mái? Nàng không muốn biết, vô luận kết quả thế nào, đều làm lòng nàng lại đau thêm một lần.
Sự tưởng tượng của nàng bị chấm dứt bởi một tiếng vang thật lớn, phịch một tiếng, Da Luật Tề phẫn nộ đánh vỡ cái bàn, cất bước đuổi theo; khi hắn nắm được hai vai Triệu Khuynh Thành khiến cho nàng quay đầu thì hắn không có thấy nước mắt gì, chỉ thấy nụ cười trên mặt Triệu Khuynh Thành làm cho hắn cảm thấy dị thường chói mắt.
Ông trời, nữ nhân này tự nhiên còn cười!
"Ngươi mơ tưởng rời đi ta!" Da Luật Tề oán hận quát.
"Chẳng lẽ còn ở lại nhìn ngươi cùng người khác thân thiết?" Triệu Khuynh Thành phẫn hận nhìn hắn, thấy hắn trầm mặc không nói, miệng của nàng lại có một tia cười khổ."Ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Ngươi là giấc mộng lớn nhất kiếp này của ta, ta như thế nào bỏ được rời đi ngươi, ta sao có thể rời đi ngươi?" Nàng thuận thế vùi đầu vào hắn trong ngực, nghe tim đập trầm ổn của hắn."Ngươi không chịu cho ta lòng của ngươi, nhìn đến ngươi cùng người khác thân thiết thì lòng tựa như bị đao đâm trúng, rất đau rất đau, ngươi biết không?"
Nàng tự thuật nỗi lòng sâu kín, làm trong lòng Da Luật Tề thật sâu xúc động, hắn thở dài, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.
"Yêu ta, chỉ yêu một mình ta." Nàng ở trong lòng hắn nói lời vô nghĩa, đáy mắt nổi lên sương mù.
Hắn khó xử cự tuyệt nàng: "Không cần ích kỷ như vậy, ta hiểu được cảm tình của ngươi, cũng tôn trọng cảm tình của ngươi, nhưng Thu Lãnh các nàng cũng là người, ta đồng dạng tôn trọng các nàng, ta không có khả năng vì ngươi mà bỏ qua các nàng."
Mộng của nàng rốt cục hoàn toàn tỉnh!
Đáy mắt Triệu Khuynh Thành trở nên trong suốt, tránh ra Da Luật Tề ôm ấp, lui ra phía sau vài bước, xoay người chạy vội mà đi.
Đồng thời yêu Thu Lãnh các nàng? Tình yêu không phải là chỉ có lẫn nhau sao? Trong miệng hắn yêu bất quá chỉ là nhục dục thôi, hắn căn bản không hiểu yêu, hắn căn bản là không có yêu!
Rời đi hắn, nàng sẽ chết; không ly khai hắn, nàng sống không bằng chết! Chẳng lẽ nàng cũng chỉ có hai lựa chọn này thôi sao?
Nàng không phục, vận mệnh của hắn từ trước đến nay chính nàng làm chủ.
Trong hoàng cung.
Liêu mẫu mỉm cười nghe Triệu Khuynh Thành kể ra bất mãn của nàng, nàng lý giải được nỗi đau của Triệu Khuynh Thành, bởi vì năm đó nàng cũng từng như thế giãy dụa, nhưng nam nhân nào lại không phong lưu? Nhất là người tôn quý trong hoàng tộc.
"Khuynh Thành, sớm hay muộn hắn sẽ kế thừa vương vị, đến lúc đó nhất định có thê thiếp thành đàn. Lúc này ngươi không thể chứa được bốn cơ thiếp kia, lúc đó ngươi lại như thế nào chịu đựng được? Một chồng một vợ thật sự là rất khó khăn ." Nàng khuyên giải an ủi Triệu Khuynh Thành.
"Khuynh Thành không thể chịu đựng được cùng người khác xài chung trượng phu, bởi vậy Khuynh Thành khẩn cầu mẫu hậu hủy bỏ danh Thái tử phi của Khuynh Thành, cho Khuynh Thành tức khắc quay về Tống." Triệu Khuynh Thành thần sắc kiên quyết nói ra tính toán trong lòng.
Liêu mẫu quá sợ hãi, trong tay tràn ra nước trà cơ hồ hắt vào làm ẩm ướt hoa phục của nàng." Khuynh Thành, ngươi nói được lời này hơi quá đáng. Ngươi là công chúa Đại Tống đến hòa thân, sao Đại Liêu lại vô cớ bỏ ngươi được? Nếu Đại Liêu làm như thế, chẳng phải bị người trong thiên hạ chỉ trích sao?"
"Đại Liêu bị người trong thiên hạ chỉ trích, đồng thời Đại Tống cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, Khuynh Thành làm sao nguyện ý làm cho sự tình diễn biến đến tình trạng kia được? Chính là Khuynh Thành thật sự không thể ở lại được, như thế nào đều không có đường để đi a." Sau đó Triệu Khuynh Thành quỳ gối trên đất, bi ai nói: "Thỉnh mẫu hậu vì Khuynh Thành làm chủ."
"Ai gia sớm biết thái tử phủ sẽ nổi lên phong ba, ngươi bức đi bốn gã cơ thiếp của Tề nhi, hại chết long tử một chuyện, đã làm cho ai gia đối với ngươi sinh ra bất mãn rất lớn, mà lúc này ngươi lại lấy an nguy quốc gia uy hiếp Bổn cung. . . . . . Hành vi cử chỉ của ngươi, thật sự làm cho ta rất thất vọng." Liêu mẫu nhíu mày.
"Mẫu hậu, từ trước đến nay Đại Liêu nội chiến không ngừng, trong đó đại bộ phận là thủ lĩnh các bộ tộc tranh giành lợi ích: nếu Thu Lãnh thật sự sinh hạ hoàng trưởng tôn, trong tay liền nắm có lợi thế này, nàng há có thể cho phép ta sống sao? Hơn nữa nàng tinh thông y lý, chỉ sợ ngày sau ta sớm hay muộn mệnh đều nằm trong tay nàng: cho dù ta may mắn sống, mẫu tử nàng hai người ngày sau há có thể không mơ ước ngôi vị hoàng đế sao?"
Triệu Khuynh Thành thấy nàng không lay động liền thay đổi sách lược, nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, lập tức đả động Liêu mẫu.
Gặp Liêu mẫu lộ vẻ do dự, nàng tiếp theo nói : "Sườn phi sinh con trước hoàng hậu vốn sẽ không lợi cho sự ổn định của quốc gia, gương trước mắt bao năm qua nhiều lần bởi vì vậy khiến cho hoàng quyền tranh chấp, nội loạn thường xuyên xảy ra."
Liêu mẫu rốt cục bị thuyết phục, thở dài một hơi nói: "Tề nhi không có khả năng cả đời chỉ có một nữ nhân là ngươi,