
g cả đứa con đẻ của mình”.
Tề Thịnh dừng một lát, nói bằng giọng lạnh lùng: “Có đứa bé ấy không còn
chưa biết, nếu hôm ấy cô ta không giở trò trong thức ăn của ta thì làm
gì có chuyện ta ngủ lại ở chỗ cô ta. Nhưng chỉ có một lần thì làm sao có ngay được…”.
Tôi nghe vậy mồ hôi toát ra đầm đìa, thì ra Trương
thị đã dùng thuốc nên mới trói được Tề Thịnh, nếu như vậy thì thực sự là rất đáng thương.
“Đúng là vô sỉ!”, người bên cạnh khẽ kêu lên.
Tôi cũng nói theo: “Đúng là rất đáng xấu hổ”.
Để lôi kéo nam nhân mà phải dùng đến thủ đoạn này, lại còn để lại dấu vết
để người ta nói xấu sau lưng. Trương thị ơi là Trương thị, cô đã phí
hoài tấm thân đẹp đẽ của mình một cách mù quáng mất rồi!
Tôi đang thầm kêu như vậy thì người bên cạnh đã ăn xong bánh quế, thuận tay phủi hết vụn bánh tạo nên những tiếng “bộp, bộp”. Tôi sững người như hóa đá.
Tiếng của Tề Thịnh lạnh lùng vang lên từ phía bên kia: “Ai?”.
Tôi há hốc miệng, mở to mắt nhìn người bên cạnh đột nhiên leo tót lên cây
như một chú khỉ, tiếp đó Tề Thịnh xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Hôm nay mặc dù là ngày rằm trăng tròn, nhưng vì ở dưới lùm cây, ánh trăng
bị tán lá che khuất gần hết nên chỉ nhìn thấy dáng người mà không nhìn
rõ mặt. Tề Thịnh dùng tay bóp lấy cổ họng tôi, cúi đầu nhìn một hồi mới
nhận ra là ai, tay từ từ lỏng ra, cố nén cơn giận, hỏi: “Cô làm gì ở
đây?”.
Tôi đưa tay vuốt cổ, ngước lên nhìn Tề Thịnh, hỏi với vẻ
thăm dò: “Nếu… thiếp nói rằng… thiếp ở đây ngắm trăng… chàng có tin
không?”.
Vì rất tối bên tôi không nhìn rõ ánh mắt của Tề Thịnh,
nhưng căn cứ theo tình hình trước mắt thì anh ta chắc chắn không tin.
Đúng lúc tôi đang cân nhắc thì Tề Thịnh buông tay ra, nói với giọng lạnh lùng: “Về đi!”.
Tôi mong mãi câu này của anh đấy! Nghe Tề Thịnh
nói vậy, tôi vội vàng nhấc váy lên quay người đi về. Vừa đi được mấy
bước thì nhìn thấy một tà váy trắng thấp thoáng sau một gốc cây khác,
không kìm được mà tốt bụng dừng lại nhắc nhở: “Này, chàng hãy nói với
nàng ấy, lần sau đến những chỗ tối như thế này thì hãy chọn đồ sẫm màu,
đừng mặc màu trắng như thế, rất lộ liễu, để người khác nhìn thấy thì
không hay đâu!”.
Nói xong, không thèm nhìn vẻ mặt của Tề Thịnh,
tôi nhấc váy bước nhanh. Người ta có câu, họa từ miệng mà ra! Hôm ấy,
vừa kết thúc bữa tiệc về đến Đông Cung, Tề Thịnh liền tuyên bố cấm cung
tôi đúng một tháng khiến mọi người đều sững sờ. Tôi lại càng sững sốt
hơn, cứ nhìn anh ta trân trân, trong bụng thầm kêu lên: Tề Thịnh, anh
giỏi lắm, anh qua cầu rút ván cũng thuận tay thật đấy! Anh tưởng rằng
tôi sống ở Đông Cung sung sướng lắm chắc? Hằng ngày chỉ có mỗi một thú
vui là ngắm mỹ nhân ra ra vào vào, ấy thế mà anh cũng dám cấm nốt!
Hơn nữa, anh và vợ của em trai anh được phép ngắm trăng thưởng cảnh, còn
tôi ngắm trăng một mình thì lại không được? Thiên lý ở đâu? Hả? Ti Mệnh
Tinh Quân chết tiệt!
Mọi người đều không hiểu vì sao bỗng dưng
tôi lại bị cấm cung như vậy, còn tôi thì hiểu rất rõ nhưng lại không thể nói ra, đành để cho họ buồn phiền vậy. Lục Ly lại càng tỏ ra uất ức
thay cho tôi, nha đầu ấy đã đưa tôi tới dự tiệc với tinh thần cải cách
vô cùng nhiệt tình, giữa đường chỉ chạy vào nhà vệ sinh một lát, quay
lại thì thấy Tề Thịnh và tôi đều biến mất, tiếp đó lại thấy tôi và Tề
Thịnh người trước, kẻ sau cùng quay về, còn tưởng rằng tôi và anh ta
cùng đi với nhau nên trong lòng vô cùng mừng rỡ, ai ngờ, vừa về đến Đông Cung thì đã gặp ngay sự việc tồi tệ thế này. Vì vậy, trái tim non nớt
của Lục Ly tổn thương nghiêm trọng.
Vì bị nhốt nên các cung nữ
hầu hạ cũng bị cắt giảm. Không điện, không Internet, không người đẹp,
tôi chỉ còn biết ngắm trăng cho qua ngày đoạn tháng.
Ngồi ở bậc
thềm ngoài điện ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, tôi rất muốn hét
to lên, nhưng vừa mới mở miệng ra đã chẳng thấy có tí sức lực nào. Nếu
là trước đây, mỗi khi há miệng ra gào thì còn ra được hai quả cà chua và một chậu nước rửa chân, bây giờ nếu có gào lên cũng chẳng ra thứ gì.
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy thật sự bất lực, đành thở dài một tiếng.
Lục Ly cứ ngồi lẳng lặng bên tôi từ nãy tới giờ, nghe thấy tôi thở dài như vậy lập tức nghẹn ngào: “Nương nương…”.
“Dừng lại!” Tôi vội đưa tay ra, thương lượng với Lục Ly: “Chúng ta đừng khóc nữa nhé?”.
Lục Ly vừa đưa tay lau nước mắt, vừa gật đầu rõ mạnh.
Dưới ánh trăng, dáng điệu của Lục Ly thực sự rất hấp dẫn, chỉ có điều…
Haizz, quá thân thiết, không nỡ ra tay! Thế nên tôi đành nói: “Lục Ly,
có biết hát không? Hát cho ta nghe một bài đi!”.
Đôi mắt của Lục Ly vẫn còn hoe đỏ, thẹn thùng lắc đầu.
Tôi thở dài: “Thôi! Để ta hát cho em nghe một bài nhé?”.
Lục Ly gật đầu đầy vẻ ngạc nhiên trước sự ưu ái đó.
Vốn dĩ tôi định hát “Mười tám điệu sờ”, nhưng nhìn đôi mắt đang hướng về
mình đầy vẻ sùng bái, tôi không nỡ bắt nạt một tiểu cô nương. Ngẫm nghĩ
một lát bèn quyết định bước lên bậc thềm, tiến lên mấy bước tới đứng
trước mặt của Lục Ly, làm tư thế như đang ôm cây đàn ghi ta trong lòng,
ngón tay như đang gẩy đàn, cất tiếng hát:
“Cô gái đối diện ơi,
Hãy nhìn đâ