Duck hunt
Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325903

Bình chọn: 8.00/10/590 lượt.

i”.

Tề Thịnh nghe xong khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, lại cầm tấu chương lên, cúi đầu xem.

Tôi thấy vậy biết là không ổn, suy nghĩ một lát đổi giọng: “Thần thiếp sai ở chỗ bên cạnh có đại thụ mà không biết dựa vào, lại muốn tự mình vác mấy cây củi với viên đá lừa đi dựng lều che nắng”.

Tề Thịnh lúc này mới cười, bỏ tấu chương xuống, đứng dậy nói: “Đi nào”.

Tôi sững sờ: “Đi đâu ạ?”.

Tề Thịnh kéo tay tôi đi ra ngoài, đầu hơi cúi xuống nhìn tôi, trong mắt có chút khinh thường, trả lời đơn giản nhưng dứt khoát: “Đến cung của

nàng!”.

Lúc đó tôi không hiểu, anh ta đến cung của tôi thì cứ

việc đến, tại sao trong mắt lại hiện vẻ khinh thường? Nhưng đến khi Tề

Thịnh quẳng một tập Sử thư ra trước mặt tôi thì tôi lập tức hiểu ra.

Tề Thịnh đã thay thường phục, dựa vào ghế mềm cạnh cửa sổ với vẻ lười biếng, nói giọng ông lớn: “Đọc một đoạn nghe nào”.

Nụ cười như có như không trên mặt đã tố cáo anh ta. Chẳng cần đoán cũng

biết, anh ta đang nhớ đến tình cảnh tôi đọc quyển giới thiệu người nhà

họ Trương trước đây.

Hẳn là anh ta lại muốn lôi tôi ra làm trò vui rồi.

Tôi lật tập Sử thư từ đầu đến cuối không có lấy một chữ cái dấu câu nào

trước mặt, nói với vẻ rất lạnh lùng: “Thiếp cảm thấy đọc cái này không

bằng đi học nữ công gia chánh. Biết đâu lại là con gái cũng nên”.

Tề Thịnh nhướng mày lên cười cười, rút quyển sách khỏi tay tôi, nói: “Cũng được, vậy mời Hoàng hậu thêu hà bao cho trẫm, nhân tiện tu thân dưỡng

tính luôn”.

Nhìn anh ta cười tít đến nỗi chẳng thấy tổ quốc đâu, tôi mới chợt hiểu, thì ra cái bẫy đang ở đây chờ tôi.

Tôi lén thương lượng với Tả Ý, nhờ cô bí mật giúp tôi thêu hà bao cho Tề Thịnh.

Tả Ý lúc đầu từ chối vì thêu không đẹp, tôi nghe thấy thế rất vừa lòng,

nói: Như vậy càng tốt, ngươi mà tìm một người có tay nghề tinh xảo đến

thì dù ta có tin, Tề Thịnh cũng sẽ không tin đâu!

Tả Ý bị tôi dồn ép đến rối cả lên, gạt nước mắt nói: “Nương nương, Hoàng thượng nào

thiếu gì hà bao, cái mà ngài muốn là tấm lòng của nương nương. Nếu Hoàng thượng biết hà bao là do nô tì thêu thế nào cũng sẽ trút giận lên nô

tì, cái mạng nhỏ của nô tì khó mà giữ được!”.

Thế rồi Tả Ý khóc như mưa, trông thật đáng thương, tôi không muốn lại làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến mạng người nên đành thôi.

Nhưng nếu bảo tôi cầm kim lên thêu hà bao thì thà để tôi mò từng chữ một trong mấy tập Sử thư kia còn hơn.

Áp lực tinh thần lớn, chuyện ăn uống của tôi lập tức có vấn đề, thỉnh

thoảng lại buồn nôn, món ăn không hợp khẩu vị cũng có thể khiến tôi nôn

ra cả mật xanh mật vàng.

Có một lần đúng lúc Tề Thịnh ở bên cạnh, thấy cảnh ấy sắc mặt lập tức thay đổi, vừa giúp tôi vỗ lưng, vừa vội

vàng sai người mời thái y.

Tôi súc miệng, nhân cơ hội này giở vờ

yếu ớt bám vào tay áo anh ta, hỏi: “Hoàng thượng, có thể đồng ý với thần thiếp một chuyện không?”.

Trước mặt mọi người, Tề Thịnh và tôi

cùng phối hợp đóng vở “Đế Hậu tình sâu nghĩa nặng”, anh ta nắm tay tôi

thật chặt, giận dữ nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, những gì nàng muốn

trẫm đã bao giờ không đồng ý sao?”.

Nghe lời này, mặc dù rất muốn lườm anh ta một cái nhưng tôi vẫn nhẫn nại, nói: “Cái hà bao kia có thể không thêu nữa được không?”.

Tề Thịnh sững sờ, dở khóc dở cười gật đầu.

Tống thái y đến rất nhanh, đi cũng nhanh, chỉ căn dặn vài câu: Hoàng hậu bị

ốm nghén, nếu như không phải dùng thuốc thì tốt nhất đừng dùng. Hoàng

thượng đừng lo lắng, chỉ cần chịu đựng mấy tháng là ổn thôi.

Tề Thịnh thở phào một tiếng, ngoảnh lại bình thản bảo Tả Ý chuẩn bị lại cơm canh cho tôi.

Tôi buồn bực, đây là ốm nghén sao? Tại sao hồi mang thai Uy nhi tôi lại ăn ngon miệng, người béo hơn đến mấy cân?

Kể chuyện này với Lục Ly, Lục Ly quan sát kỹ xung quanh rồi mới nháy mắt

ra hiệu nói: “Nương nương khi mang thai lần thứ nhất chẳng phải… lần

ấy…cái đó đó sao! Đúng không? Đúng không?”.

Tôi sững sờ, lúc này

mới hiểu ý của cô. Lần mang thai trước tôi và cô chỉ lo giả vờ, làm gì

còn thời gian để nghĩ tới chuyện nôn hay không nôn.

Lục Ly đã

trải qua giai đoạn đầu không ổn định của thai kỳ, cuối cùng cũng được

Triệu vương thả ra, việc đầu tiên là tiến cung thăm tôi.

Tôi và

Lục Ly lâu ngày không gặp, đương nhiên không thể thiếu cảnh cô lau nước

mắt, cảm thán: “Nương nương cuối cùng cũng qua được giai đoạn đầu rồi,

chỉ mong lần này là một tiểu hoàng tử”.

Trong đầu tôi luôn ám ảnh câu chuyện của Tam tục sư, vừa nghe nhắc đến việc sinh con trai, con

gái liền phát hoảng lên, cũng không tiếp lời Lục Ly, vội quay đầu căn

dặn Tả Ý ở bên cạnh: “Ngươi hãy đến cung Đại Minh hỏi xem Hoàng thượng

có bận không, bữa trưa có qua dùng cơm không. Nếu người không qua được

thì chúng ta giữ Lục Ly lại ăn trưa”.

Tề Thịnh và Lục Ly không ưa nhau, chuyện này mọi người trong cung Hưng Thánh đều biết. Tả Ý cũng

không nghĩ nhiều, đáp lại một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Tôi gọi cô ta lại, dặn: “Linh hoạt một chút, đừng để Hoàng thượng biết Lục Ly đang ở đây”.

Tả Ý chạy một mạch ra ngoài.

Tôi nhìn xung quanh, khẽ hỏi Lục Ly: “Em nghĩ cách tra xem bọn Hoàng thị

thế nào mà vẫn chưa