
chế ra chưa.
Tả Ý vừa rời khỏi, tôi liền bảo Phúc nhi đến phủ Triệu vương truyền tin cho Lục Ly.
Hai ngày sau, Hoàng hậu đột nhiên bị cảm cúm nằm liệt giường. Sau khi chẩn
đoán thái y thông báo bệnh của Hoàng hậu không có gì nghiêm trọng nhưng
cần phải tĩnh dưỡng, Hoàng đế vắng mặt, Hoàng hậu lại đột nhiên ngã
bệnh, trong cung không khỏi hoang mang lo sợ.
Thời điểm quan trọng, vẫn là đồng chí lão làng đứng lên.
Thái hoàng thái hậu
không những tiếp quản toàn bộ sự vụ trong cung mà còn đưa hoàng tử Tề
Hạo và công chúa Tề Uy sang chỗ mình để dạy dỗ. Có Lão phật gia tôn kính cai quản, trong cung lập tức ổn định lại. Hoàng hậu nghe lời thái y,
ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng, cung Hưng Thánh cũng vì thế mà
đóng cửa không tiếp khách.
Cùng lúc đó, Trương Bồng Bồng tôi đã
cải nam trang, đem theo Tả Ý cùng hơn hai mươi cao thủ, giữa đêm tối rời Thịnh Đô tiến về phương bắc.
Một đường vung roi thúc ngựa, tốc
độ rất nhanh, vài ngày sau đã đến sông Uyển Giang. Ở đó có thuyền chờ
sẵn, đợi đoàn chúng tôi xuống là lập tức giương buồm tiến thẳng đến bến
Giang Bắc.
Qua được sông Uyển Giang, chúng tôi tiếp tục ngày đêm
không nghỉ, men theo tuyến đường Thái Hưng, Dự Châu, Tiểu Trạm tiến về
phương bắc, dự tính sẽ qua cửa khẩu Tịnh Dương đến thẳng chỗ đóng quân
của Tề Thịnh ở thành Bình Ninh của Bắc Mạc.
Khi đi qua cửa khẩu
Tịnh Dương đã là ngày Mười bảy tháng Mười, tính từ ngày rời khỏi Thịnh
Đô, tôi đã ở trên lưng ngựa tám ngày, đừng nói hai bên đùi bị cọ sát đến trầy thịt chảy máu mà ngay cả tính mạng e cũng đã mất một nửa.
Buổi trưa, sau khi ngồi nghỉ trong rừng, tôi không cách nào leo nổi lên mình ngựa. Tả Ý đứng bên cạnh dùng cả thân người đỡ tôi lên, mếu máo nói:
“Nương nương, người hãy nghỉ thêm chút nữa đi”.
Tôi đẩy cô ra,
bám vào yên ngựa tiếp tục leo lên, sau khi té ngã một lần nữa thì nghe
thấy tiếng đội trưởng đội thân vệ hộ tống nói: “Xin thất lễ, nương
nương”, sau đó luồn tay xuống nách tôi, nhẹ nhàng đặt tôi lên ngựa.
Nắm chặt lấy dây cương, tôi ngồi thẳng lên, quay đầu lại nói: “Làm phiền ngươi giúp luôn thị nữ của ta nữa”.
Anh ta không đáp, chỉ lẳng lặng giúp Tả Ý lên ngựa.
Đoàn người lại tiếp tục quất ngựa tiến về phía trước, đi khoảng một trăm dặm nữa mới đến được một trấn nhỏ. Mấy ngày vừa rồi, dù đi qua thành phố và thị trấn thì chúng tôi cũng không ở trọ, nhưng lần này đội trưởng đội
thân vệ lại thúc ngựa đến bên cạnh tôi, tôn kính nói khẽ: “Nương nương,
chúng ta dừng lại nghỉ ở đây một đêm rồi hẵng đi tiếp. Mọi người đều đã
rất mệt mỏi, hơn nữa sau khi qua cửa khẩu thì không tiện đổi ngựa, cũng
phải cho lũ ngựa nghỉ ngơi nữa”.
Tôi đưa mắt lướt một vòng thì
phát hiện “mọi người” mà anh ta nói chỉ bao gồm hai người: tôi và Tả Ý.
Tôi hơi do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đêm hôm đó, chúng tôi nghỉ lại khách điếm duy nhất trong thị trấn. Đến nửa đêm thì
có một người mặc đồ đen lẻn vào phòng tôi, đánh ngất Tả Ý vừa ngồi dậy
định lấy thân ngăn cản, sau đó dùng chăn quấn tôi lại và chạy trốn qua
cửa sổ.
Thân vệ gác đêm rất nhanh đã phát hiện ra, huýt sáo một
tiếng, lập tức cả đội thân vệ thức giấc. Hắc y nhân cũng không dây dưa
với họ, vung kiếm gạt một thân vệ chặn đường, tiếp tục ôm tôi nhảy qua
cửa ra ngoài rồi trèo lên lưng con tuấn mã chuẩn bị sẵn, hiên ngang
phóng đi.
Đội thân vệ tách ra, người thì đi lấy ngựa ở sau nhà trọ, người thì lao nhanh đến, trực tiếp dùng khinh công đuổi theo.
Tôi thò đầu ra khỏi ngực của hắc y nhân, vừa vùng vẫy vừa hướng về phía sau kêu gào: “Cứu ta với, cứu ta với!”.
Hắc y nhân không bình tĩnh được nữa, kéo chiếc khăn bịt mặt màu đen ra: “Là thần, Dương Nghiêm đây”.
Tôi tức giận, trừng mắt lên: “Phí lời, không phải ngươi thì ta dám kêu chắc!”.
Nói xong lại tiếp tục ra sức đóng vai con gái nhà lành bị người xấu bắt cóc.
Dương Nghiêm dùng một tay ôm chặt lấy tôi, khẽ nói: “Vậy người cẩn thận một chút, đừng có cào vào mặt thần”.
Tôi cứng người lại, tránh khuôn mặt anh ta, chỉ ra vẻ đánh vào ngực và vai anh ta.
Một đôi chân cuối cùng vẫn không thắng được hai đôi chân, chẳng mấy chốc
đám người đuổi theo phía sau dần dần khuất dạng. Tôi lập tức nắm chặt
lấy cơ hội để lười biếng, đã chẳng nhìn thấy ai đuổi theo nữa thì cần gì phải vẫy vùng, chỉ thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng là được.
Dương Nghiêm cuối cùng cũng không nhẫn nại được, giơ kiếm lên thương lượng:
“Nào, chúng ta phối hợp với nhau chút đi. Người giả vờ hét lên một tiếng để thần có cớ đánh ngất người, đỡ phải mất công kêu nữa làm gì”.
Tôi cân nhắc chốc lát rồi thét lên một tiếng, ngay trước khi Dương Nghiêm ra tay lại đột nhiên im bặt.
Dương Nghiêm nhìn tôi: “Xem như người thức thời”.
Dựa vào ánh trăng, tôi thò đầu nhìn ra đằng sau, hỏi: “Bọn họ liệu có đuổi kịp chúng ta không?”.
Dương Nghiêm cười khà khà, đắc ý nói: “Không đâu, thần đã hạ thuốc cho đám ngựa trước rồi”.
Lúc này tôi mới yên tâm, rúc vào tấm chăn quấn trên người, tìm một vị trí
thoải mái dựa vào người anh ta, dặn dò: “Ta chợp mắt một lúc, khi nào
đến được chỗ an toàn thì gọi