
anh ngủ với ta, bảo ta sinh hạ Tề Hạo, bảo ta đến
cung Đại Minh học chính sự, đó chẳng phải là để nuôi dưỡng dã tâm của ta sao? Con đường đó đều là do anh đã định sẵn, anh dùng quyền thế từng
bước ép ta đi đến kết cục ngày hôm nay, anh còn giả vờ si tình làm gì?”.
Tề Thịnh điềm tĩnh nhìn tôi, một lúc lâu sau mới chua chát nói: “Mỗi lần
ta đều cho nàng cơ hội lựa chọn, nhưng từ trước tới giờ nàng chưa bao
giờ nghĩ đến việc tin tưởng ta”.
Tôi tức giận đến bật cười: “Anh đã làm gì để ta có thể tin tưởng? Lúc nào anh cũng tính toán, cũng đề
phòng ta, tại sao ta phải toàn tâm toàn ý với anh cơ chứ?”.
“Trương Bồng Bồng, nàng hãy sờ tay lên ngực mà tự hỏi xem, có đúng là ta đối
với nàng chỉ có tính toán và đề phòng hay không?!”, vẻ mặt Tề Thịnh vô
cùng giận dữ, giọng nói hơi run lên, con ngươi đen nhánh sâu thẳm dưới
ánh nến thoáng hiện lên những vằn đỏ.
Trái tim tôi như có góc nào đó sụp xuống, nỗi chua chát trào lên mạnh mẽ.
Tề Thịnh ngồi thẳng người, mở to mắt nhìn tôi, hỏi dồn: “Trương Bồng Bồng, nàng nói cho ta biết, cuối cùng thì nàng có trái tim không?”.
Sự chua chát trong lòng dần dần dâng trào khiến mắt nhòa đi, tôi quay đầu, mím chặt môi nhất định không nói.
Tề Thịnh đứng phắt dậy tiến lên mấy bước đến trước giường xoay người tôi
lại, nắm lấy tay và ấn vào ngực tôi rồi lên giọng hỏi: “Nàng nói cho ta
biết, rốt cuộc cái gì đang đập ở đây? Nàng làm sao lại có thể giây trước còn cùng ta quỳ trước Phật cầu tự, giây sau đã lại cùng người khác bàn
bạc tìm cách giết ta? Ta tự lừa dối bản thân mình, tự nói với mình rằng
trước đây đã nợ nàng, là ta khiến trái tim nàng đóng băng, ta phải từ từ làm ấm lại trái tim đó… Thậm chí ta còn dùng cả con cái để níu kéo
nàng, nhưng nàng thì sao? Trương Bồng Bồng, nàng đã làm gì?”.
Tôi nhìn chăm chú vào Tề Thịnh, chậm rãi đáp: “Thiếp chỉ làm những việc
giúp mình có thể sống bình an mà thôi, thay vì oán trách thiếp vì sao
không tin chàng, sao chàng không thử nghĩ xem tại sao thiếp lại luôn như vậy”.
Rất lâu sau đó Tề Thịnh mới buông tay, cười mệt mỏi rồi quay người bước ra khỏi lều.
Tôi thẫn thờ ngồi trên giường, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cảm giác lạnh
lẽo bắt nguồn từ đáy lòng rồi dần dần lan ra khắp cơ thể, đến cả hàm
răng cũng không ngừng va vào nhau lập cập.
Tôi cùng thảm lông
quấn chặt mình lại, nằm xuống giường, tự nhắc nhở bản thân: “Đừng mắc
lừa, chẳng qua là một vở kịch khác của Tề Thịnh mà thôi, chỉ được đứng
ngoài xem chứ nhất định không được tham gia vào, nếu không chết cũng
không có đất chôn đâu”.
Đêm ấy Tề Thịnh không vào lại căn lều
này nữa. Ngày hôm sau, khi nhổ trại chuẩn bị xuất phát cũng là một thân
vệ lạ mặt đến chăm sóc tôi, ánh mắt Tề Thịnh chỉ lướt qua chỗ tôi hai
lần, hoàn toàn không nói câu nào.
Đoàn người men theo dãy núi đi về phía bắc, sau khi ra khỏi núi không lâu thì hợp với một đoàn khác.
Tả Ý có mặt trong đoàn người kia, vừa nhìn thấy tôi đã vội lau nước mắt.
Tôi nhìn cô, khuyên: “Đừng khóc nữa, trời lạnh thế này, khóc nẻ cả da mặt
thì sao lấy được chồng. Ngươi cũng nên bảo Tề Thịnh sắp xếp cho một vai
khác đi, cả ngày chỉ diễn mỗi cảnh khóc lóc, ta nhìn cũng phát chán
rồi”.
Tả Ý há to miệng, ngẩn ra nhìn tôi, không thốt được câu nào.
Tôi khẽ cười, dùng roi quất nhẹ vào mông ngựa tiến về phía trước.
Những người này hình như là đội thân vệ của Tề Thịnh, khoảng một trăm người,
ai nấy đều rất dũng mãnh, rõ ràng không phải là người thường. Tôi bỏ hẳn ý định chạy trốn, ngoan ngoãn đi theo đoàn người tiến về phương bắc. Đi chưa được hai ngày thì từ xa đã nhìn thấy một thành trì, trên tường
thành còn tung bay lá cờ của Nam Hạ.
Tôi chớp chớp mắt, lúc này
mới nhìn rõ hai chữ “Bình Ninh” được khắc trên cửa thành, không khỏi
ngạc nhiên. Hoá ra đây chính là trấn nhỏ mà Nam Hạ tạm thời đóng quân
nghỉ ngơi sau khi Tề Thịnh bị “ám sát”.
Đoàn người còn chưa tới
nơi thì cửa thành đã mở rộng, khoảng hơn chục kị binh từ trong thành ra
nghênh đón, vây quanh Tề Thịnh rồi cùng tiến vào trong thành. Tả Ý lúc
này mới từ đằng sau đi lên, kính cẩn nói: “Nương nương, vào thành thôi”.
Tôi hít một hơi thật sâu, theo đoàn người vào trong thành.
Thành Bình Ninh trước đây là một thị trấn quân sự quan trọng của Bắc Mạc, Tề
Thịnh sau khi chiếm được cũng thấy đây là một địa điểm tốt, liền quyết
định biến Bình Ninh thành trạm trung chuyển lương thực.
Tề Thịnh vừa vào thành đã triệu tập tướng lĩnh mở hội nghị tác chiến, tôi thì
được đưa thẳng đến phủ tướng quân. Sau gần nửa tháng sống giữa rừng núi
hoang vu, cuối cùng tôi đã có thể trở về với cuộc sống có phòng, có
giường, có nồi bát muôi thìa, có nhà xí, có chậu tắm… Khi ngâm mình
trong thùng, nước nóng bốc hơi nghi ngút, tôi cảm thấy cuộc sống thế này cũng coi như mãn nguyện rồi.
Mặc dù phạm vi sinh hoạt bị hạn
chế, nhưng cũng có có thể tự do hoạt động trong viện, thậm chí còn được
phép đứng ở cửa ngắm nhìn bên ngoài.
Nhưng cuộc sống thoải mái
chưa được mấy ngày thì tôi phát hiện ra tình hình trong thành dường như
đang căng thẳng. Không phải vì tôi quá nhạy