
Oánh Nhi gặp Vệ Lan muốn cự tuyệt, sắc mặt từng điểm chìm xuống, ủy khuất nói:
-“Muội muội chẳng lẽ chê trù nghệ tỷ tỷ không tốt?”
Vệ Lan có điểm khó xử nhìn Lâm Oánh Nhi đành phải nói:
-“Oánh nhi tỷ tỷ muốn ta uống, vậy ta không khách sáo!”
Nói xong liền bưng chén súp lên một ngụm uống hết, thời điểm buông
tay nàng giống như nhìn thấy trên khóe miệng Lâm Oánh Nhi hiện lên ý
cười như có như không, bất quá Vệ Lan cũng không quá để ý, nàng nhìn Lâm Oánh Nhi hỏi:
-“Oánh nhi tỷ tỷ hôm nay cố ý cấp Lan nhi một chén súp không biết có ý gì?”
Mà Lâm Oánh Nhi thấy Vệ Lan đã uống xong bát súp cũng lười ngụy trang bỗng nhiên đứng lên cười lạnh một tiếng:
-“Chỉ là một tiện nhân hồ ly tinh còn làm phiền ta tự tay hầm súp.”
Lâm Oánh Nhi vừa dứt lời Vệ Lan không khỏi hơi giật mình, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, không hiểu nói:
-“Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ có ý gì?”
Lâm Oánh Nhi cười to thành tiếng, quát lên:
-“Ai là tỷ tỷ của ngươi, Lâm Oánh Nhi ta khi nào thì nhận ngươi là muội muội?”
Vệ Lan bị thái độ của Lâm Oánh Nhi chọc giận, nàng đang muốn đứng lên nói lý, bỗng nhiên cảm thấy một trận mê muội đánh úp, đôi mắt dần không có tiêu cự mờ đi, thần trí mơ hồ, trước khi ngất đi dường như còn nghe
thấy tiếng cười của Lâm Oánh Nhi.
Lâm Oánh Nhi thấy Vệ Lan đã bất tỉnh liền thu hồi nụ cười, dùng sức
kéo Vệ Lan lên giường, sau đó cười lạnh xoay người ra khỏi Dạ Vân điện.
Tử Lạc Vân hướng thư phòng đi đến, hôm nay bởi vì sự tình tương đối
trọng yếu, thời gian thương nghị cũng dài, cho nên hạ triều trễ hơn bình thường. Nha đầu xấu xí kia ở một mình chắc quá nhàm chán rồi.
Nhớ đến điệu bộ chu môi đáng yêu của Vệ Lan bên môi Tử Lạc Vân khẽ
giương lên ý cười. Hắn bỗng nhiên dừng bước hướng tiểu thái giám trước
mặt hỏi:
-“Vệ thị vệ bây giờ đang ở đâu?”
Tiểu thái giám còn chưa trả lời thì một thanh âm mềm mại truyền đến:
-“Lạc Vân đang tìm Vệ Lan muội muội sao?”
Tử Lạc Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Oánh Nhi ôn nhu cười đi tới không khỏi nhíu mày nói:
-“Oánh nhi tại sao lại ở chỗ này? Xấu nha đầu kia đâu?”
Nghe Tử Lạc Vân quan tâm đến Vệ Lan, trong mắt Lâm Oánh Nhi hiện lên
một tia ghen ghét, bất quá rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường
đối Tử Lạc Vân ôn nhu nói:
-“Vừa rồi Oánh nhi nhìn thấy ca ca đến tìm Vệ Lan muội muội, sau đó hai người bước vào phòng ngủ, đến lúc này vẫn chưa thấy ra.”
Lâm Oánh Nhi vừa dứt lời, trong lòng Tử Lạc Vân nháy mắt trầm xuống,
cũng không nói nhiều mà xoay người bước về hướng phòng ngủ của Vệ Lan.
Lâm Oánh Nhi nhìn bộ dáng vội vàng của Tử Lạc Vân, trong mắt lộ ra một
tia oán độc, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo.
Bởi vì Vệ Lan là thị vệ bên người Tử Lạc Vân, cho nên phòng ngủ được
an bài ở gần Dạ Vân điện, rất nhanh Tử Lạc Vân đã đến trước phòng ngủ Vệ Lan, nhưng ngoài dự kiến cửa phòng ngủ lại đóng chặt.
Phiên ngoại – Âm mưu 2
Edit: Muỗi Vove
Nàng nhớ vừa rồi đi cùng Lâm Oánh Nhi vào phòng, bởi vì thuở nhỏ có
thói quen luyện võ cho nên thân thể vô cùng tốt, sao có thể vô duyên vô
cớ bất tỉnh, hơn nữa trước đó còn uống bát súp của Lâm Oánh Nhi, chẳng
lẽ. . . . . . . . .
Nghĩ đến đây Vệ Lan lắc lắc đầu, thần trí nháy mắt trở nên thanh
tỉnh, nàng muốn ngồi dậy lại phát hiện toàn thân cư nhiên không chút
sức lực, đành phải gian nan ngẩng đầu quan sát xung quanh, lại nhìn thấy một người nằm bên cạnh, y phục không chỉnh tề chính là người nàng đã
từng gặp, ca ca của Lâm Oánh Nhi – Lâm phi.
Nhìn thấy Lâm Phi hiện tại ở nơi này, cho dù Vệ Lan tâm tư đơn thuần
cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vừa mới Lâm Oánh Nhi lừa nàng uống
chén súp có vấn đề, sau đó lại gọi Lâm Phi đến đây, thủ đoạn này của Lâm Oánh Nhi hiện tại Vệ Lan cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, nhìn đến Lâm
Phi nằm bên cạnh, thân thể cảm thấy một trận ghê tởm thất kinh, nàng thử vận khí lại phát hiện bên trong cư nhiên một điểm nội lực cũng không
có.
Sự thật này làm Vệ Lan càng thêm kinh hoảng, nàng muốn đẩy tay Lâm
Phi ra, lại phát hiện ngay cả bàn tay cũng không nâng nổi, nước mắt bất
lực chảy xuống hốc mắt, nàng hoảng sợ lắc đầu gian nan nói:
-“. . . . . Buông ra. . . . . . . . . . . . .”
Nghe thấy thanh âm của Vệ Lan Lâm Phi ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà nói:
-“Xem ra nội lực quả nhiên cao thâm, trúng mỵ dược cư nhiên nhanh như vậy đã tỉnh lại, rất tốt nếu cùng nữ nhân bất tỉnh vận động thực không
thú vị.”
Nói xong Lâm Phi cúi đầu ép môi về phía nàng, Vệ Lan hoảng sợ quay
đầu tránh né, cảm thấy sự kháng cự của Vệ Lan Lâm Phi cười lạnh thần sắc mê mẩn nhìn nàng đắc ý nói:
-“Còn không ngoan ngoãn, một lúc thôi sẽ rất thích.”
Vệ Lan cắn chặt răng, nước mắt khuất nhục trượt dài trên gò má tái
nhợt của nàng, chỉ nghe một tiếng “soạt” áo khoác đã bị Lâm Phi xé rách, cũng lộ ra bên trong một cái yếm màu hồng nhạt, Lâm Phi đã bắt đầu
không còn nhẫn nại, nâng tay lên xé loạn y phục trên người nàng, thời
điểm y phục từng chút từng chút bị xé nát trong lòng Vệ Lan nháy mắt
tuyệt vọng, nàng đột nhiên nhớ tới Tử Lạc Vân cơ hồ theo bản năng la
lên: