
hơn là nhận mệnh thay đổi vị trí chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Hạng Thanh Lỗi.
Có thể là phát hiện ra tâm tư của Hạng Thanh Lỗi đều đặt trên người An Hiểu Hiểu, hai người phụ nữ kia rất nhanh tập trung tinh thần ôm ấp công tử khác tự tìm thú vui, cũng có chút thức thời.
Ngồi xuống vị trí, lập tức cảm nhận được nhiệt độ của đàn ông cùng hương thơm nước hoa, phỏng chừng là loại thương hiệu nổi tiếng, tương đối mê người dễ ngửi, An Hiểu Hiểu ngửi ngửi, thậm chí có chút say.
Hạng Thanh Lỗi nhìn cô không chớp mắt, lại ngồi nghiêm chỉnh, một chút bị coi nhẹ đã phá hủy tâm tình của anh.
“An Hiểu Hiểu, sao cô lại giống như một khúc gỗ vậy, động cũng không động?”
An Hiểu Hiểu “A” một tiếng, lắc đầu nhìn anh, tóc đuôi ngựa cột sau đầu thuận thế, lướt qua trước mũi anh, mùi hoa thanh nhã theo chiều gió bay vào xoang mũi, ngoài ý muốn hướng về dạ dày anh.
“Báo cáo tổng giám đốc, tôi không dám động.”
Giống như thời còn là học sinh nhất định sẽ điên cuồng lên vì thần tượng, vắt óc tìm mưu kế liều mình đuổi theo, nhưng lúc ngươi thật gần gũi đến gần, ngược lại không dám dựa vào gần quá; Hạng Thanh Lỗi dựa sát cô mà nói cô với tượng gỗ không có gì khác biệt, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể vui đùa.
“Tôi cho phép cô cử động.” Hạng Thanh Lỗi tay phải chuyển động đến trên lưng cô, đè lên thắt lưng mềm mại, một lòng buộc chặt, cô thuận thế ngã về phía anh.
An Hiểu Hiểu sợ đến không dám di chuyển, giống một con cá chết thuận theo anh, cảm giác khí nóng thổi tới bên tai, vành tai bị miệng anh ngậm làm cho ướt át, đại não trong nháy mắt bị treo.
Một loại cảm giác khác thường từ bụng dậy lên, thẳng xuống tới chân, cư trú ở tim, làm cho cô nhịn không được muốn tránh thoát, thế nhưng tay mắt Hạng Thanh Lỗi lanh lẹ, siết chặt eo cô không cho cô như mong muốn.
“Tổng, tổng giám đôc, như vậy không tốt…” Thanh âm nhất thời bật thốt lên, ngay cả chính An Hiểu Hiểu cũng sợ hãi, cô vừa không chạm rượu, sao thanh âm lại mềm yếu giống như đang rên rỉ?
Vừa nghe thấy thanh âm mềm mại kháng cự lại của cô, cả người Hạng Thanh Lỗi đều bị kích động. Chỉ dựa vào thanh âm của phụ nữ cũng có thể làm cho anh khẩn cấp, An Hiểu Hiểu thật đúng là người đầu tiên.
“Không phải nói cô thích tôi sao? Vậy chứng minh cho tôi xem đi.” Hạng Thanh Lỗi cúi xuống ngậm vành tai tinh tế của cô lẩm bẩm.
“Chứng minh như thế nào?” Cảm giác được đầu lưỡi anh lộ ra chuẩn bị cuốn vành tai của mình, tim cô đập nhanh hơn, tiếng thở dộc lặp lại lại lặp lại.
“Hôn tôi.”
An Hiểu Hiểu bị tiếng nói gợi cảm của anh thôi miên, chậm rãi nâng khuôn mặt đỏ ửng, nuốt một ngụm không khí, hai mắt dính chặt vào hình dạng đôi môi tuyệt đẹp kia.
Trong giờ khắc quan trọng này, ở phía cửa đột nhiên phát ra tiếng cãi vã, Hạng Thanh Lỗi nhướng mày, buông An Hiểu Hiểu đã bị mê đến hai mắt phát mù mịt ra, tiến lên hòa giải trận tranh cãi này.
Buông tay không báo động trước, làm cho An Hiểu Hiểu giật mình thức giấc.
SHIT! Cô vừa mới thiếu chút nữa thì hôn thần tượng thầm mến ! Theo cô biết, tổng giám đốc rất ghét nữ nhân viên trong công ty quấn quýt si mê anh, ngộ nhỡ anh mất hứng, công việc của cô không phải khó giữ được sao?
Ô ô, cô biết, vốn đây là âm mưu của Hạng Thanh Lỗi!
Thảo nào ngày đó anh lại nói với cô “Cô thảm”, vốn tất cả đều là thử thách, anh muốn bắt được điểm yếu của cô, cho nên nghĩ ra phương pháp xấu này hại cô, thực sự quá vô nhân đạo!
Mộng đẹp tan biến, An Hiểu Hiểu lui về một bên tiếp tục ăn gì đó, đến lúc Hạng Thanh Lỗi trở về, cô đã ăn uống no đủ, chuẩn bị đứng dậy xin cáo lui.
“Tổng giám đốc, hóa ra hôm nay là sinh nhật của anh, xin lỗi, tôi không có mang theo quà đến.”
Tiếng cãi vã vừa rồi ở cửa An Hiểu Hiểu cũng nghe thấy được, vốn bữa tiệc tư nhân hôm nay là vì chúc mừng sinh nhật Hạng Thanh Lỗi, Hạng Thanh Lỗi rốt cuộc là chủ nhân của bữa tiệc này, cho nên phải đứng ra giải quyết tranh cãi.
“Không quan hệ, cô chính là quà tặng.” Hạng Thanh Lỗi dùng cặp mắt phượng liếc cô, nói rõ không cho cô đi.
“Ha ha, tổng giám đốc hay nói đùa, tôi chỉ là một nhân viên bình thường nhỏ, sao được coi là quà lớn?”
An Hiểu Hiểu duỗi dài tay, chậm rãi cầm túi bao cao su trên bàn, tự cho là thần không biết quỷ không hay mà đứng lên, không phát hiện hai mắt Hạng Thanh Lỗi thu hẹp thành hai thanh kiếm mỏng, bắn đến dáng tươi cười khách sáo của cô.
Nhìn cô hận không thể nhanh một chút thoát khỏi đây, nơi nào giống bộ dạng thầm mến anh?
Hạng Thanh Lỗi phát hỏa, duỗi cánh tay dài cuốn qua vòng eo của cô, nóng bỏng áp đôi môi xuống, An Hiểu Hiểu ngây người, túi xách được xiết chặt trong tay rơi xuống đất, miệng lại đóng chặt như sắp chết.
“Mở miệng ra.” Hạng Thanh Lỗi ra lệnh.
An Hiểu Hiểu lắc đầu, thà chết còn hơn, Hạng Thanh Lỗi đành phải đánh nhẹ vào cái mông cô một phen, cô ngượng ngùng đau nhức kêu một tiếng, anh thuận thế đem lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô, nước bọt hòa quyện vào nhau.
Cô không có kinh nghiệm hôn môi, từ vẻ mặt ngớ ra của cô sẽ thấy rằng – điểm này rất vừa lòng Hạng Thanh Lỗi, tiếp tục một nụ hôn sâu hơn, thậm chí liếm mút môi dưới của cô,