watch sexy videos at nza-vids!
Thầm Mến Có Chút Phiền

Thầm Mến Có Chút Phiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321951

Bình chọn: 7.00/10/195 lượt.

iện nhúng tay.

“Ân, liền nghe theo cậu.” An Hiểu Hiểu gật đầu, kéo hành lý đi cùng Thường Nhạc.

Đến trước cửa nhà Thường Nhạc, An Hiểu Hiểu cả người đều ngây ra.

Trước mắt là toà nhà khí phái huy hoàng, so với hào trạch của Hạng Thanh Lỗi cũng không hề thua kém, nhìn thế nào cũng không phải là nhà của công dân phổ thông nên có.

“Thường Nhạc, cậu xác định chúng ta không đi nhầm nhà chứ?”

“Nhà của mình, mình làm sao có thể đi nhầm? Đừng đứng ngốc như vậy, vào đi!” Thường Nhạc thúc giục, còn kêu người hầu lại đây giúp An Hiểu Hiểu xách hành lí.

Ở nhà Thường Nhạc, An Hiểu Hiểu mới phát hiện, thì ra nữ nhân luôn dùng hình tượng hủ nữ ngụy trang chính mình – Thường Nhạc, dĩ nhiên lại là con gái riêng của phú hào nổi danh.

Khó trách mỗi khi có người hỏi hoàn cảnh gia đình Thường Nhạc, cô luôn hàm hồ cho qua, cũng chưa bao giờ mời đồng nghiệp đến nhà, mọi người chỉ cho là cô quái gở, không thích chia sẻ cuộc sống cùng bằng hữu, không thể tưởng được dĩ nhiên là nguyên nhân này.

“Cậu rất không có lương tâm, thế nào bây giờ mới nói cho mình biết!” Cho đến trước khi đi ngủ, An Hiểu Hiểu vẫn còn khiếp sợ.

“Chỉ là con gái riêng, chuyện này thì có gì hay ho?” Thường Nhạc tắt đèn, từ bên kia bước lên giường.

“Có một người cha hô mưa gọi gió như vậy, cậu cần gì phải làm một tiếp tân nho nhỏ ở Khang Linh?”

Chương 11.2

Hôm sau.

Ngủ trên giường nhà hào trạch, An Hiểu Hiểu ngủ đến nỗi mí mắt đều dính vào nhau, một đêm ngủ thẳng đến hừng đông, ngay cả Thường Nhạc rời khỏi nhà đi làm lúc nào đều không biết.

Cho đến khi âm thanh điện thoại quanh quẩn bên tai không dứt, mi tâm An Hiểu Hiểu mới hơi hơi nhăn lại, hai tay vung lung tung trong không trung, cuối cùng mới cầm lên điện thoại trên đầu giường.

“Uy?” Cô nhắm mắt lại, hàm hồ trả lời.

“Cả đêm không về nhà, đi đâu?”

“Liên quan gì đến anh… Anh là ai a?” An Hiểu Hiểu nửa tỉnh nửa mơ, chỉ nghe thấy một tiếng rống giận, cô nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền cãi lại, thầm nghĩ nhanh chút trở lại giấc ngủ thanh tĩnh.

“An Hiểu Hiểu, em ngủ đến đầu óc hồ đồ rồi phải không?”

“Không cần anh quản tôi hồ đồ hay không hồ đồ, kệ tôi!” An Hiểu Hiểu ném di động, tiếp tục giấc ngủ của cô.

Ước chừng 1 phút sau, đầu óc mới chậm chạp tỉnh táo lại, An Hiểu Hiểu đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt, vội tìm di động còn chưa kết thúc trò chuyện.

“Uy?” Cô thở phì phò hô một tiếng.

“Em ở đâu?” Hạng Thanh Lỗi thanh âm cực lãnh, có thể làm cho người ta đông lạnh ngay lập tức.

“Tôi ở nhà bạn, đợi lát nữa sẽ qua tìm dây chuyền.”

“Bạn nào?”

“Ách… Thường Nhạc, anh chắc là không biết, là đồng nghiệp ở phòng tiếp tân.” An Hiểu Hiểu cũng không biết tại sao mình phải giải thích với anh, chính là trả lời theo bản năng.

“Em có nhà sao phải ngủ ở nhà người khác, em là sợ anh tới cửa đòi nợ sao?” Hạng Thanh Lỗi khẩu khí rõ ràng đã thay đổi, nhưng vẫn còn mùi thuốc súng nồng đậm.

“Tôi nhất định sẽ tìm được dây chuyền.” An Hiểu Hiểu mới sẽ không thừa nhận là chính mình thiếu nợ anh, vạn nhất bị anh ghi âm lại, kia không phải lớn chuyện sao?

“Vậy nhanh chút đến đây tìm.”

“Tôi vừa rời giường, còn chưa có ăn sáng, không có khí lực tìm.”

“Đó là chuyện của em, mười phút sau lập tức xuất hiện, bằng không anh khóa cửa, để xem em đi đâu tìm dây chuyền!”

An Hiểu Hiểu tức giận đến muốn cắn người, tức khắc tắt điện thoại di động, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, thay quần áo đơn giản — có vết xe đổ ngày hôm qua, cô không dám lại mặc âu phục, toàn thân cao thấp “quấn” lại chặt chẽ, chỉ kém không có mặc khôi giáp phòng vệ thôi.

Khoảng 15 phút sau, An Hiểu Hiểu xuất hiện tại cửa nhà Hạng Thanh Lỗi, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa làn da trắng tự nhiên không cần trang điểm, hai gò má đỏ ửng tự nhiên, mắt to sáng ngời quan sát xung quanh, bộ dáng động lòng người này, trùng trùng gõ một cái vào lòng Hạng Thanh Lỗi.

Cho đến giờ khắc này, dưới đáy lòng Hạng Thanh Lỗi không thể không thừa nhận, anh là hoàn toàn triệt để nằm trong tay An Hiểu Hiểu, trừ bỏ cô, anh không thể lại tiếp nhận nữ nhân khác, trong tâm trí của anh, tất cả đều là cô, không phải là ai khác.

Phát hiện cánh tay Hạng Thanh Lỗi tà chống cạnh cửa, mặt không chút biểu cảm, chính là dùng cặp mắt phượng chăm chú nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó dò, An Hiểu Hiểu cả trái tim đều muốn bật ra, khẩn trương hề hề bày ra tư thế phòng ngự.

Hạng Thanh Lỗi lại đột nhiên nở nụ cười, cười một tiếng.“Làm gì? Sợ anh làm chuyện xấu với em? Chúng ta nên làm đều đã làm, em còn dùng biểu cảm phòng sắc lang kia trừng anh, là muốn sắm vai hay là phủ nhận?”

An Hiểu Hiểu đỏ mặt, ấp úng.“Tôi chỉ là…là muốn bảo vệ mình, ai với anh chơi sắm vai? Anh bớt nói bậy đi!”

“Còn không mau đi vào.” Hạng Thanh Lỗi lười nghe cô nói dối, quay đầu thẳng tắp vào nhà, An Hiểu Hiểu cúi đầu, thầm thì hai tiếng, đuổi theo sau đi vào.

Một mùi hương nóng hầm hập thổi qua chóp mũi, An Hiểu Hiểu đang cực kì đói nghe ra đó là mùi bơ xào thịt hun khói, bánh dâu tây tẩm một lượng lớn đường mậtcòn có hương cà phê nồng đậm, …

Cô lỗ!

An Hiểu Hiểu ngượng ngùng cúi đầu, ảo não