Polly po-cket
Thâm Thâm Lam

Thâm Thâm Lam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324991

Bình chọn: 8.00/10/499 lượt.

n như thế nào lại không uống rượu?” Cô mặc kệ anh, nâng ly ngang ngạnh giơ lên trước mặt anh.

Kiều Tú Viện lại đứng lên, đỡ tay Trạch Viễn, “Anh Trạch Viễn thực sự sẽ không uống rượu, anh ấy vừa uống rượu sẽ bị dị ứng.” Cô mỉm cười nhìn vào mắt Tiêu Tiếu, ý tôi hiểu anh ấy hơn cô. Trong lòng Tiêu Tiếu đau đớn như kim châm, nhìn khuôn mặt đắc ý xấu xa kia, khiến cho lòng cô khó chịu không thôi.

“Bạn gái của anh thật đau lòng anh nha, Bùi Trạch Viễn.” Tiêu Tiếu thu xoay tay lại, chén rượu liền như vậy để ở trước ngực anh, “Bất quá mỹ nữ tôi đây kính rượu, có thể không giống với người bình thường nha, nói không chừng uống xong sẽ không bị dị ứng.” Cô chính là cố ý muốn cho anh phải uống.

Trạch Viễn giương mắt nhìn cô, cô cũng lặng yên chăm chú nhìn vào mắt anh. Khát vọng trong mắt cô, anh hiểu được, chẳng qua là, trong lòng phải ác, tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu đã muốn bắt đầu rồi, phải kiên trì đến cùng.

Miệng anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Ngại quá, tôi thực sự không thể uống, tôi mà uống say, bạn gái tôi sẽ rất vất vả.” Nói xong, mắt chuyển sang bên cạnh ôn nhu nhìn Kiều Tú Viện, tay cũng nhẹ nhàng mà nắm tay cô ta.

Tiêu Tiếu cảm giác trong lòng đau nhói, một trận đầu choáng mắt hoa, như là bị bao cát nặng nề nện lên đỉnh đầu, đầu óc trống rỗng, trong lòng cảm giác có thứ gì đó vỡ vụn, đau quá, vì cái gì lại đau như vậy? Ánh mắt anh thực không có nhìn chính mình. Cảm giác cánh tay giơ ly rượu bỗng nhiên trở lên thật nặng thật nặng, như là bị sắt đá đè nặng, chỉ là cô vẫn không thể không chống đỡ làm cho nó không được rơi xuống.

Cao Quân cảm thấy tình hình khác thường, nhanh chóng đứng lên, hướng Tiêu Tiếu mỉm cười, “Tiêu Tiếu, Trạch Viễn không thể uống, tôi uống với cô. Đến đây…”

Tiêu Tiếu đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng cười phá lên, cái cười kia lạnh lùng trong mắt trống rỗng, giống như có thứ gì bị cướp đi rồi, cô vừa cười vừa chậm rãi giơ ly lên, đặt ở bên miệng, nhắm mắt lại chậm rãi đổ vào miệng. Cô chậm rãi uống, nhìn thấy cô ngẩng mặt, duỗi cổ, yết hầu chậm rãi động, cảm giác cô từ từ rót hết, chẳng qua là vì sao biểu tình của cô lại thống khổ như vậy. Giống như thứ vừa uống xong không phải rượu, mà là một ly độc dược đắng ngắt.

Cái ly chậm rãi ngửa ra, Tiêu Tiếu buông cái ly, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng nhìn lướt qua một đôi ấm áp kia, sau đó chậm rãi quét về phía mọi người đang ngồi, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nụ cười kia vẫn xinh đẹp sáng chói như trước, giống như một đóa hoa hồng đẹp có gai, Đinh Tiêu Tiếu quả là cô gái xinh đẹp nhất.

“Được, tôi cũng uống.” Cao Quân cũng cầm chén uống một hơi cạn sạch. Mọi người nhìn bọn họ dứt khoát như vậy, đều vỗ tay khen ngợi. Tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Tiêu Tiếu vẫn một mực duy trì mỉm cười, đi trở về chỗ ngồi xuống. Điền Mật lo lắng cầm tay Tiêu Tiếu, trời ạ, thật lạnh ạ. Cô lo lắng nhìn Tiêu Tiếu, chẳng qua là, trong mắt cô ấy không có một tia ấm áp, chỉ có vẻ tươi cười lộ trên mặt, còn có thể nói cho mọi người biết cô ấy vẫn có ý thức. Lần này Tiêu Tiếu đã thực sự bị Bùi Trạch Viễn thương tổn rồi, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dạng Tiêu Tiếu như thế này. Cô ghé sát bên tai Tiêu Tiếu, thấp giọng nói, “Tiêu Tiếu, mình cùng cậu về trước đi.” Tiêu Tiếu quay sang, mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu, lại quay như cũ, nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Khúc đệm lúc sau, mọi người rất nhanh liền đã quên. Chẳng qua, ai tới mời Tiêu Tiếu uống rượu, bọn họ từng ly từng ly, cô cũng không có cự tuyệt. Tất cả mọi người đều bội phục khen ngợi, không thể ngờ tới tửu lượng của Tiêu Tiếu lại lợi hại như vậy, chỉ có A Mật ở bên cạnh không ngừng khuyên Tiêu Tiếu không nên uống nữa, chẳng qua, Tiêu Tiếu hoàn toàn nghe không vào, cùng bọn họ liều mạng uống rượu, nhìn thấy khuôn mặt bọn họ một đám đỏ bừng, cô vui vẻ cười lớn, cười đến như vậy bừa bãi, làm càn đến như vậy.

Điền Mật ai oán trừng mắt liếc Bùi Trạch Viễn, đều tại tên đàn ông đáng giận này, bằng không, Tiêu Tiếu cũng sẽ không bị đả kích đến như vậy. Mà khá khen anh, vẫn im lặng mà hưởng thụ bạn gái ôn nhu săn sóc, không nói một lời. Hừ, tên đàn ông này có điểm nào tốt chứ, thật sự là ngay cả một nửa cũng không bằng Duẫn Quân Tường.

Tiêu Tiếu một mực nâng cốc uống rượu, Điền Mật khuyên thế nào cô cũng không nghe. Điền Mật ngồi ở bên cạnh không biết làm thế nào cho phải, chẳng qua là cũng không thể ngồi yên như vậy để Tiêu Tiếu ngu như vậy thương tổn chính mình được. Cô chạy đi gọi điện cho Duẫn Quân Tường, tức chết người, cư nhiên ngoài vùng phủ sóng, làm sao để tìm được anh. Ai, vội muốn chết. Đành phải hy vọng mọi người nhanh chóng kết thúc bữa tiệc này, sớm đi ca hát một chút, bằng không, cho dù tửu lượng Tiêu Tiếu đến đâu, phỏng chừng tới lúc đi hát cũng sẽ bất tỉnh.
Một đám người sau khi cơm nước xong, ồn ào đi tới Mễ Nhạc Tinh. Cao Quân đã thuê một phòng lớn, có thể chứa tới 50, 60 người, rất rộng. Điền Mật dìu Tiêu Tiếu đi vào trong phòng, nhìn thấy Bùi Trạch Viễn cùng Kiều Tú Viện đã ngồi ngay ngắn trên sofa, tay Kiều Tú Viện vẫn nắm chặt tay Bùi Trạch Viễn không có bu