
n gì đó mà trở nên trầm mặc.
“Tớ còn không hiểu cậu sao.” Tống Thanh Vãn uể oải bưng sữa lên, “Nếu trong lòng cậu vẫn còn ý nghĩ như vậy, cậu khẳng định sẽ không muốn gặp tớ.”
Thẩm Châm trầm mặc.
Tống Thanh Vãn thử nói: “Cố Tích Hoa cho cậu áp lực?”
Thẩm Châm lắc đầu, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Mẹ tớ khẳng định sẽ
không cho tớ làm càn.” Ăn tết chắc chắn phải về nhà, cho dù là ông bà
Thẩm hay là bên nhà họ Cố, người lớn hai bên không thể chấp nhận chuyện
bọn họ không cần con cái.
Tống Thanh Vãn bĩu môi: “Cậu cũng biết cậu làm càn à.”
Thẩm Châm liếc nhìn cô bạn một cái, nhoài người trên bàn nói: “…Nhưng cậu cũng biết, tớ không có cách…”
Tống Thanh Vãn im lặng một hồi rồi nói: “…Năm đó không phải là lỗi của cậu.”
Thẩm Châm cứng đờ.
“…Không phải mỗi một người phụ nữ mang thai nào cũng giống như người đàn bà kia đâu…”
Thẩm Châm không nói lời nào, cầm chiếc thìa nhỏ khuấy sữa liên tục. Tống
Thanh Vãn nhạy bén nhận ra vẻ bất an trên sắc mặt cô, trán đổ mồ hôi,
giống như cảm xúc mạnh mẽ nào đó muốn tuôn ra, nhưng bị đè lại.
Tống Thanh Vãn lặng lẽ uống sữa xong rồi hỏi: “Chúng ta đi nhé?”
Thẩm Châm gật đầu đứng dậy đi trả tiền, nhân viên đang in biên nhận, đột
nhiên phía sau hoảng loạn, người bên cạnh thét lên, Thẩm Châm nghe tiếng thét kia không có dự cảm tốt, cô lập tức quay đầu ——
Máu.
Tống Thanh Vãn.
Tiền lẻ trong tay Thẩm Châm rơi xuống đất. Tống Thanh Vãn nắm chân ghế, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra làm ướt cả tóc
mai, trên chiếc váy trắng là màu đỏ ghê người ngày càng lan rộng, ồn ào
hoảng loạn chung quanh kích thích màn nhĩ của cô từng đợt, trở thành
tiếng vọng xa xôi trong đầu. Tống Thanh Vãn nhìn cô chằm chằm, cô nhìn
thấy khẩu hình của Tống Thanh Vãn —— Thẩm Châm.
“Có thai phụ bị ngã!”
“Máu! Đổ máu!!!”
“Gọi 120…..”
Thẩm Châm lùi về sau một bước.
Năm ngón tay của Tống Thanh Vãn trắng bệch, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Thẩm Châm. “Thẩm Châm………” Môi cô tái nhợt.
Đầu óc Thẩm Châm trống rỗng —— không, không phải con đẩy ngã!
Không phải con!!!
Cô lui về sau từng bước một, đụng phải người phía sau bị mắng “bệnh thần
kinh”, tay cô run dữ dội, cô muốn gọi điện thoại cho Cố Nam Thành, nhưng bàn tay cô lại không nghe lời, cô muốn bảo chính mình dừng lại, đó là
Tống Thanh Vãn, hiện tại cậu ấy sinh mạng nguy hiểm cậu ấy cần mày,
nhưng bàn chân của cô cũng chẳng nghe lời.
Trong đầu cô đều là những hình ảnh đẫm máu. Người đàn bà bụng to khệ nệ, ánh
mắt hoảng sợ bất định, quát to khàn cả giọng, máu chảy dưới cầu thang,
còn có bà Thẩm từ phòng bếp chạy ra nhìn bà ta…….
Không phải con, không phải con, không phải con đẩy……..
Vì sao nó làm như vậy?!
Không phải con! Không phải con!!!
Tự bà ta ngã xuống, không phải con……
A! Con của tôi…………..
“Không phải tôi, không phải tôi, không phải tôi…” Thẩm Châm vừa lắc đầu vừa
lùi ra sau, ánh mắt tuyệt vọng của Tống Thanh Vãn dần dần trở nên mơ hồ, “Thanh Vãn, không phải tớ…” Có gì đó rơi xuống, mọi thứ xung quanh đều
trở thành ảo giác im ắng, dáng vẻ đau khổ của Tống Thanh Vãn ở phía
trước ngày càng nhỏ….
“Tớ biết.” Tống Thanh Vãn cố hết sức hồi phục hô hấp của mình, gân xanh
trên mu bàn tay nổi lên bởi vì đột ngột dùng sức, mồ hôi và nước mắt đan xen vào nhau trên mặt cô, “Thẩm Châm, cậu qua đây…..tớ đau….”
“Thẩm Châm, tớ đau quá…”
Cô không biết nên làm gì bây giờ, bước chân dừng lại, nhưng không có động
tác gì khác, hiện tại toàn thân cô phát run, không có sức lực để đỡ Tống Thanh Vãn.
Khuôn mặt Tống Thanh Vãn ướt nhẹp, nước mắt chảy xuống, lẫn lộn vào nhau, hết sức đau đớn, âm thanh cô run run: “Tớ không muốn mất em bé đâu… Thẩm
Châm, cậu mau tới đây đi…….”
Trái tim Thẩm Châm bị đâm mạnh ——
Có đôi khi tớ thậm chí nghĩ rằng, cho dù mình chết cũng nhất định phải sinh nó ra.
Đây là đứa con của Cố Nam Thành, Thẩm Châm.
Tớ yêu nó giống như yêu Cố Nam Thành.
Thẩm Châm run lẩy bẩy lấy điện thoại ra, lúc này màn hình vừa lúc hiện lên
“Thẩm tiên sinh”, trái tim cô đập thình thịch, khẩn trương và sợ hãi
khiến bàn tay run dữ dội hơn, cô trượt vài lần mới trượt tới nút nghe
máy, cô để sát điện thoại bên tai, âm thanh run rẩy mà lớn tiếng, giống
như túm lấy cọng rơm duy nhất khi chìm xuống nước: “Cố Tích Hoa! Anh tới đây!! Anh mau tới đây đi!!!”
Âm thanh bên kia nghiêm túc mà bình tĩnh: “Ở đâu? Em đừng sợ, nói rõ ràng.”
“Quán cà phê em và Thanh Vãn thường tới… Anh mau tới đi, Cố Tích Hoa… Thanh
Vãn chảy máu…..” Sau đó âm thanh không thốt ra được nữa, giọng im bặt
chẳng thốt ra được tiếng nào.
“Anh đến ngay.” Điện thoại bị ngắt, lại là một mảnh ồn ào khiến người ta
ngạt thở… Vì sao không có người đi lên đỡ cậu ấy………. Ở đây nhiều người
như vậy, vì sao không có ai qua đỡ Thanh Vãn chứ…… Cậu ấy rất đau đớn,
nhưng mọi người chỉ nhìn thôi.
Tống Thanh Vãn.
Đó là Tống Thanh Vãn đấy, Thẩm Châm.
Cô đi một bước về phía trước.
Xe cứu thương đâu, vì sao xe cứu thương còn chưa tới?
Cậu ấy chảy rất nhiều máu…..
“Cứ thế thì sẽ chết mất” không biết từ đâu thốt ra câu này, Thẩm Châm rùng
mình, giờ phút này Tống Thanh Vãn không nắm