
m Châm mau chóng tỏ rõ lập trường: “Thật mà, mặc kệ thế nào mẹ cũng yêu con.”
Cố Minh Diệp lườm mắt: “Mẹ, ý con là con không thể nào không đẹp trai.”
Thẩm Châm: “.......” Cho nên tam quan gì đó đã ăn sâu bén rễ không thể nào sửa lại được sao /(ToT)/~~
Buổi tối trước khi ngủ Thẩm Châm kể rõ sự việc cho Cố Tích Hoa nghe, rốt
cuộc nhận được ánh mắt cười nhạo, Thẩm Châm nổi giận, đến gần tặng lại
ánh mắt chê cười: “Giáo dục con cái là trách nhiệm của hai vợ chồng.”
Cố Tích Hoa cực kỳ trịnh trọng gật đầu: “Ừ, là anh sai.”
Thẩm Châm hài lòng hỏi: “Sai chỗ nào?”
Cố Tích Hoa: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”
Thẩm Châm: “........” Cho nên ý Thẩm tiên sinh là không nên để hai đứa nhóc kia bên cạnh mực sao? ╮(╯▽╰)╭ nhưng chỗ nào của cô cũng đầy mực cả!
Cố Tích Hoa như là có thuật đọc tâm, cười như không cười lướt qua cô nàng bên cạnh đang lẩm bẩm: “Xác định không đen?”
Thẩm Châm có lý chẳng sợ: “Không đen!”
“Tóc có phải không?”
Thẩm Châm: “.........”
Trong nháy mắt Thẩm Châm ngồi dậy che miệng người nào đó đang muốn cất tiếng, sắc mặt đỏ bừng: “Lưu manh!”
Vì thế ánh mắt lưu manh sâu hun hút, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.
Thẩm Châm: “.......”
Cuối cùng lưu manh giở trò đáng với cái tên lưu manh.
Cứ thế ngày tháng ngọt ngào trôi qua, con đường cứu vớt Cố ngốc nghếch của Thẩm Châm vô cùng gian nan, khi cô nhận thức rằng không thể cứu vớt
được nữa, Cố phu nhân của chúng ta rất không trách nhiệm mà mặc kệ nó,
thực ra ý nghĩ thật sự của Thẩm Châm là thế này —— con trai bà đây sinh ra vốn rất đẹp trai, Cố Minh Diệp hình thành tích
cách ngốc nghếch suy cho cùng không phải là do những người khác nhận ra
cậu rất đẹp trai hay sao (tác giả: …..), cho nên có gì đáng lo đâu?
Thượng đế dùng vài loại ánh mắt mũi miệng tạo ra một Cố Minh Diệp hoàn
hảo, đủ để chứng minh Cố Minh Diệp tuyệt đối không phải là người nông
cạn —— bởi vì nhan sắc như thế thì làm sao có thể nông cạn chứ (tác giả
chú thích: gần đây có một anh chàng ngốc nghếch mặt than kiêu ngạo siêu
đáng yêu, những lời này chính là ý tứ của cậu ta).
Cố Tích Hoa đương nhiên nhìn ra sự tiêu cực biếng nhác của vợ yêu, anh
cũng chẳng nói gì, dù sao con nít trước năm tuổi anh cũng chưa định dạy
bảo nào là thân thể nào là tố chất bên ngoài, ngược lại, Cố Minh Diệp để ý đến khuôn mặt lại khiến Cố Tích Hoa yên tâm rất nhiều, dù sao trước
khi làm bất cứ chuyện gì Cố ngốc nghếch sẽ luôn cân nhắc chuyện này có
thể làm tổn hại nhan sắc của cậu không (....), vì thế gián tiếp cam đoan Cố Minh Diệp sẽ không làm chuyện hại đến cơ thể.
Ví dụ như có một ngày trong nhà có khách, là một người khách thường xuyên
của công ty Cố Tích Hoa, vừa lúc Vương tổng này cũng có một đứa con
trai, lớn hơn Cố Minh Diệp ba tuổi, là cái tuổi quậy phá, không bao lâu
đã biến phòng khách thành mớ hỗn độn, tiếng cười khanh khách của Cố Chân Chân tràn ngập trong mỗi góc nhà, bà vú nhìn thấy mấy đứa con nít chơi
vui vẻ cũng không quấy rầy bọn họ chơi đùa, nhìn một lúc thấy không có
vấn đề liền đi vào phòng bếp lấy kem ly cho bọn nhỏ ăn.
Sau khi sinh con, Thẩm Châm và Cố Tích Hoa đặc biệt tìm chuyên gia thiết kế cho trẻ em đến nhà xem qua thử, tất cả những thiết bị có hại cho trẻ em đều dỡ bỏ hoặc là chỉnh đốn và cải cách, theo lý thuyết không có vấn đề quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao bà vú yên tâm vào phòng bếp,
nhưng mà trên thế giới này có một loại sinh vật đáng sợ gọi là đứa trẻ
không nghe lời, tất cả mọi thứ an toàn trong tay bọn chúng đều có thể
trở thành vũ khí hại người nhất, thậm chí thú bông cũng có thể trở thành tảng đá ném người.
Cố Minh Diệp có một cái ván trượt, cậu bé kia lấy ra nói với Cố Minh Diệp: “Chúng ta chơi ván trượt đi!”
Cố Minh Diệp: “Bây giờ em không thể ra ngoài chơi, mẹ em vẫn còn ngủ.”
“Ai nói đi ra ngoài?” Cậu bé kia cười tự đắc, “Chơi ngay tại phòng khách này!”
“Không được!” Cố Minh Diệp lạnh mặt, “Mẹ em nói không thể chơi ván trượt trong nhà.”
Cậu bé kia bĩu môi, muốn trượt một chút trong phòng khách: “Mẹ cậu bây giờ không phải không ở đây sao, chúng ta lén chơi...”
“Mẹ em ở đây.” Cố Chân Chân từ bên cạnh chầm chậm đi qua nhặt thỏ bông trên mặt đất, “Mẹ đang ngủ.”
“Mẹ em ngã bệnh sao? Bây giờ vẫn còn ngủ...”
“Không có.” Cố Chân Chân ngửa đầu, một đôi mắt to xinh đẹp lại tinh xảo, khuôn mặt mũm mĩm nõn nà có thể khiến người ta muốn véo, “...Bố nói, mỗi tối
mẹ đều ngủ muộn....”
“Vì sao ngủ muộn?” Cậu bé kia ngắt lời.
“....Bố nói....” Cố Chân Chân suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra bố đã nói gì, cô bé còn suy nghĩ, phát hiện bố chưa bao giờ nói với cô bé vì sao mỗi
tối mẹ đều ngủ rất muộn, Cố Chân Chân nhìn anh trai xin giúp đỡ, hỏi,
“Anh ơi, vì sao mỗi tối mẹ đều ngủ muộn thế?”
Cố Minh Diệp nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Vì thế Cố Chân Chân kéo thỏ bông leo lên lầu hai, gõ cửa phòng sách, trên
đầu còn đeo một dải ruy băng, Cố Tích Hoa mở cửa trông thấy con gái đáng yêu nhà mình, khuôn mặt còn hơi nghiêm nghị khi nãy trong phút chốc dịu xuống, anh ôm lấy Cố Chân Chân, âm thanh bất giác thả nhẹ: “Sao thế,
tiểu bảo bối?”
“Bố ơ