
âu, rồi bởi vì trong lồng ngực đau
nhức mà đột nhiên ngừng thở, đau đến mức nhắm hai mắt lại, nhưng không khỏi
nghĩ! Thật tốt quá, cô không chết.
Làm cho cô lúc kinh khủng
ngất đi, có lẽ là ông trời từ bi.
Trên trời phát sáng.
Cô đợi chờ đau đớn qua
đi, nhưng nó không qua, cũng không sao, cô vẫn có thể hô hấp, điều này mới là
quan trọng nhất. Cô nhẹ nhàng hô hấp, một lần một chút, sau đó từ từ mở mắt ra,
chi chít điểm vẫn hiện đầy trước mắt, cô xem tới được bóng dáng mơ hồ, nhưng
không có cách nào nhìn rõ tiêu điểm
Cô cảm thấy muốn ói, hơn
nữa lại cảm thấy rét lạnh.
Lại một lần nữa, cô nhắm
mắt lại, không hề cố gắng muốn biết mình đang ở nơi nào
Tóm
lại, không phải ở trên phi cơ trực thăng là được.
Trên
đầu cô không hề vật gì che đậy, ít nhất cô vừa mới nhìn lên thì không hề, vậy
cũng có nghĩa là cô đã bị văng đến đây. Trời ạ, cô có thể còn sống quả thực là
kỳ tích. Cô đau đến mức không thể suy nghĩ được rõ ràng, chỉ có thể chậm rãi
hít thở sau đó lại chậm rãi mở mắt ra một lần nữa, cố nén đau đớn đứng lên. Lúc
này đây, cảnh vật chung quanh có vẻ rõ ràng hơn, trên sườn núi một hai trăm
mét, có xác một chiếc phi cơ trực thăng tan tác, nó nằm trên tuyết trắng, chung
quanh rải rác thật nhiều những mảnh kim loại vỡ vụn.
Cô nhặt
lên một mảnh sắc bén nhọn, cắt băng dán trên tay mình, sau đó lột miếng băng
ngoài miệng ra; Bởi vì quá run rẩy nên khi cô dùng miếng sắt đó cắt băng đã cắt
mấy vết vào cổ tay, mà mà không cắt trúng động mạch.
Cô thật
may mắn, bị rơi trên nền tuyết, chỉ có va chạm nhẹ ở đầu, tay trái trật khớp,
có lẽ xương sườn cũng bị gãy mấy cái; Mỗi lần cô hô hấp đều rất đau.
Nhưng
hai người còn lại thì không may mắn như cô, cô nhìn hài cốt ở bên đường, nhìn
thấy một cánh tay đứt lìa, còn có một cái chân mang giày máu tươi đầm đìa.
Cô ói,
bởi vì nôn mửa, làm cho cô thiếu chút nữa lại đau đến té xỉu, nhưng cô liều
mạng vẫn duy
trì thanh tỉnh, sau đó tiếp tục hướng về khung máy móc chạy tới.
Tuy
rằng không muốn nhìn đến càng nhiều cảnh tượng đáng sợ hơn, tuy rằng hai tên
khốn kiếp bắt cóc cô là những tên xấu xa thối nát, nhưng nếu bọn họ còn sống,
cô không thể bỏ bọn họ lại, để cho bọn họ mất máu mà chết.
Cô ít
nhất xác định bọn họ có chết hay chưa. Huống hồ, nói không chừng vô tuyến điện
trên phi cơ trực thăng thượng còn có thể dùng. Cô thở phì phò, kéo chân, lung la
lung lay đi trên mặt tuyết đi về phía trước. Chiếc xương sườn bị gãy như muốn
đâm vào phổi cô, nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ cô cũng sống không lâu. Thật
vất vả, cô kéo lê thân thể đầy thương tích đi vào thân máy bay, không khỏi muốn
mắng ra tiếng.
Thân
máy bay đã tan tác, không còn cánh quạt, cháy đen ngùn ngụt, hiển nhiên đã cháy
rụi hết, hơn nữa khoang điều khiển gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn phía trên
đó có thân thể cháy đen gần như không còn giống hình người.
Người
điều khiển buồng lái, tuyệt đối đã chết.
Một tên
đáng thương khác, tay chân thân thể trải dài bên đường, cô không nhìn thấy đầu,
nhưng cô không cho là đã mất đi nửa người dưới thì còn có thể cứu.
Đương
nhiên, vô tuyến điện cũng bị cháy sạch, không hề khả năng có thể cứu chữa.
Hiện
tại làm sao bây giờ?
Gió
lạnh như băng, lướt qua như đao cắt, làm cô lạnh đến phát run.
Trừng
mắt nhìn phòng điều khiển của phi cơ trực thăng bị thiêu hủy, cô thở sâu, tự
nói với mình, không sao, ít nhất chân của cô còn có thể đi, hơn nữa những tên
xấu xa này trước khi bắt cô lên phi cơ còn cho cô một cái áo khoác.
Tiểu
Tĩnh, hãy nhớ kĩ, khi bị lạc đường, đừng kinh hoảng, phải tìm một địa phương an
toàn, dừng lại đó.
Lời dặn
dò cùng gương mặt của cha cô hiện lên ở trong đầu, làm cho cô hơi tỉnh táo lại.
Ok, không có việc gì, tuy rằng cô cũng không phải lạc đường bình thường, nhưng
bọn họ sẽ tìm được cô, tìm người là sở trường của bọn họ.
Mãi cho
đến lúc này, cô mới trấn tĩnh tinh thần, nhìn quanh bốn phía. Chung quanh triền
núi đầy tuyết, ngọn núi hùng vĩ cao chọc trời, giống như những bức bình phong
nối tiếp nhau, một vài chỗ có xuất hiện vài phiến đá trần trụi màu xám thoạt
nhìn rất giống nơi ở của ác ma, khi nhìn lại tựa hồ như ngăn lại tất cả đường
đi của nàng.
Cô đi
xuống xem, hướng này tạm ổn, tuy rằng phía trước có gập ghềnh, nhưng ít ra nơi
đó không hề tuyết.
Tục ngữ
nói rất hay, đại nạn không chết, tất sẽ có hạnh phúc đến cuối đời.
Cong
khóe miệng, cô nhấc chân lên, lại ở trong tuyết bôn ba, rời khỏi hiện trường
khủng bố không may đó, xiêu vẹo đi xuống dưới chân núi.
Cô
không thể đợi mãi ở chỗ này, trên người cô mặc quần áo quá ít, ở lại này chính
là chỉ còn đường chết.
Rùng
mình một cái, cô dùng hai tay ma sát cánh tay, nhìn sơn cốc dưới chân núi có cỏ
mọc xanh biêng biếc, thầm nghĩ ít nhất con đường xuống núi cũng không phải khó
đi lắm, cô nhìn thấy trong sơn cốc có một con sông.
Cô
trước hết xuống núi, tìm một địa phương ấm áp, ít nhất phải đến nơi không hề
tuyết, mói có thể không chết vì bị đông cứng ở trong này trước khi người
ta tìm gặp cô
Nếu cô
không lầm, những người nà