Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326912

Bình chọn: 8.5.00/10/691 lượt.

Trên tay của mụ cầm một mảnh chai bén ngót, mụ muốn làm gì? Khi mụ vừa đặt miếng mảnh chai lên cổ con, thì con la hét vùng vẫy. Kể từ đó, con không thể ngủ lại được nữa, con thức đến sáng, cơ thể mệt nhoài, con đã kiệt sức rồi. Không phải chỉ một đêm như vậy, mà đã rất nhiều đêm rồi con bị mất ngủ. Con sợ sệt, e rằng, với đà này sức khỏe vốn đã yếu ớt của mình, sẽ không thể chóng chọi được. Trong lúc nguy khốn, con nhớ tới lời Khôi Nguyên từng nói: “Dù đứng trước bất kì đối thủ nào, cô cũng không được run sợ, vì khi run sợ cô sẽ bị đánh bại.” Con dùng hết tất cả ý chí và nghị lực còn lại để tiếp tục chiến đấu. Con phải ngủ, phải ngủ cho bằng được; có gặp ác mộng đi nữa con cũng phải ngủ. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, con tìm thứ gì đó để cho vào bụng. “Mày phải duy trì sự sống bằng mọi giá Ngọc Diệp, mày nhất quyết không được đầu hàng, bỏ cuộc”. Con quyết định, đã không ngủ được vào buổi đêm, thì con sẽ ngủ vào buối sáng. Thế là, con lên giường nhắm mắt lại thư giãn, từ từ đi vào giấc.

---

2 h chiều.

2 h chiều. Tuy còn mệt mỏi, hai mắt còn cay xè; nhưng dù sao cũng còn tốt hơn trạng thái hồi sáng. Con ngáp dài, muốn nhắm mắt lại làm thêm một giấc nữa nhưng đành chịu. Cũng đúng lúc có điện thoại của anh Quốc Việt gọi đến hỏi thăm tình hình. Ảnh nói, muốn được gặp con. Con mừng quýnh, bảo ảnh đến phòng trọ chỗ con ngay.

- Em bảo sao? Có rắn vào nhà ư?

- Dạ, em sợ chết khiếp được.

- Không được rồi, em hãy về nhà anh mà ở. Khôi Nguyên trước khi đi đã dặn dò anh phải chăm sóc cho em đó.

Nghe anh Quốc Việt nói vậy, lòng con vui sướng, con rất cảm động. Thì ra, Khôi Nguyên vẫn quan tâm đến con, chẳng qua là anh ấy không thể hiện ra mặt thôi.

- Anh Nguyên bảo với anh vậy ạ?

- Ừm, từ lúc em dọn đi, cậu ấy lúc nào cũng dõi theo em.

- Anh ấy đã luôn ở sau để bảo vệ cho em sao?

- Còn phải hỏi, cậu ấy xem em như viên trân châu, bảo ngọc của cậu ấy. Lần đầu tiên anh thấy bạn mình như vậy đó, không nói rõ thì em cũng biết rồi còn gì. Em cũng vậy đúng không?

- Em...em... - Con ấp úng.

- Thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Ngay hôm nay, hãy thu dọn hành lý về với anh luôn. Lỡ em ở đây có bị chuyện gì, thì anh không biết phải ăn nói làm sao với Khôi Nguyên.

Thật lòng con đã không muốn ở trong căn phòng này thêm giờ phút nào nữa. Nên khi anh Quốc Việt đề nghị như vậy thì con đi ngay lập tức. Lúc trước, Quốc Việt có nói về căn nhà ở đầu đèo Mimosa. Về đến đó, mới thấy mình đã ngu ngốc như thế nào khi không chịu theo Khôi Nguyên về đây. Căn nhà đẹp, ấm áp, tạo cho người ta một cảm giác an toàn. Sau khi, đã cất xong hành lý. Anh Quốc Việt “bàn giao” căn nhà lại cho con. Ảnh nói con cứ tự nhiên như nhà của mình, bởi ảnh thường hay vắng nhà, có khi không về nhà được phải ở tại cơ quan, nên con chỉ hơi buồn khi ở nhà một mình. Đợi đến khi Khôi Nguyên về, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.

- Khôi Nguyên chưa đến đây luôn hả anh Việt?

- Chưa em. Cậu ấy vẫn ở lại căn nhà ma quái đó.

- Anh ấy gan vậy sao anh?

- Em không biết đó thôi, xưa giờ cậu ấy nổi tiếng là một kẻ liều lĩnh.

- Nhưng em không hiểu sao anh ấy không chịu rời đi, mà còn ở lại đó làm gì?

- Cậu ấy đang tìm kiếm manh mối đấy.

- Manh mối gì ạ? Anh Nguyên có cho anh Việt biết không?

- Không Ngọc Diệp ơi. Tính cách cậu ấy là vậy, thích làm việc độc lập; đó là lý do mà cậu ấy không bao giờ chịu thi vào ngành an ninh. Cậu ấy giống như một nghệ sĩ hơn, thích tự do bay nhảy và không muốn chịu sự chi phối của người khác.

- Ảnh bướng bỉnh thật đấy anh Việt.

- Khà khà khà...em cũng thấy a.

- Dạ, người ta nói đúng chớ bộ, “có tật có tài”, em thấy ảnh có cả một đống tật xấu đấy!

- Khà khà, cậu ấy đúng là con ngựa chứng thật.

- À, phải rồi. Anh Nguyên có tìm đến anh Quốc Việt nhờ anh điều tra gì nữa không?

- Có, cậu ấy có nhờ anh liên hệ với bên giám định pháp y.

- Pháp y?

- Cậu ấy muốn tìm gặp một chuyên gia, người đã từng khám nghiệm tử thi cô Hoàng Lan.

- Anh ấy định làm gì làm vậy nhỉ?

- Anh cũng chịu, những gì cậu ấy làm đều mang yếu tố bất ngờ cả, rồi em sẽ thấy ngạc nhiên thôi, anh bị nhiều lần rồi.

- Còn ông Bính Lù thì sao rồi anh?

- Tụi anh thả ông ấy ra rồi. Ông ta chỉ phạm vào tội đánh bạc và đánh người gây thương tích, nhưng chưa đến mức phải truy tố trách nhiệm hình sự. Chỉ phạt hành chính thôi.

- Dạ. Cũng mong cho mọi việc suông sẻ.

- Khôi Nguyên thì không thích vậy. Vụ án càng hóc búa chừng nào càng kích thích cậu ấy chừng đó. Không chỉ cậu ấy, mà cả nhóm cậu ấy đều như vậy, đúng là một tổ phượng hoàng.

- À, phải rồi anh Quốc Việt. Có chuyện này em muốn hỏi anh...

- Em muốn hỏi chuyện gì?

- Mà thôi...

- Em cứ nói đi, đừng ngại.

- Em... – Con ngập ngừng.

- Nói đi Ngọc Diệp.

Con dồn hết can đảm hỏi anh Quốc Việt:

- Anh có biết quan hệ giữa Khôi Nguyên và Ngọc Trinh không? Em thấy tình cảm của họ không... không bình thường.

- Ây dà... tưởng chuyện gì chứ. Sao em không hỏi anh sớm hơn, anh tưởng Khôi Nguyên đã nói với em rồi.

- Không, anh ấy có đã nói gì với em đâu.

- Quan hệ của


The Soda Pop