
g trong bụng. Vội lục tìm hồ sơ, ghi lại ngày tháng cụ thể xảy ra những vụ mất tích. Rời khỏi nhà, khẩn trương vào việc.
Hồi ký của Ngọc Diệp ---
--- Tôi muốn nấu cho anh Quốc Việt một bữa ăn, nhưng tiền mặt đã sài hết. Tìm cái thẻ ATM thì không thấy đâu. Lục mãi, mới nhớ mình bỏ quên cái thẻ ngân hàng và lá bùa ở căn nhà trên đồi trà. Dù rất cần tiền nhưng tôi cũng không dám liều lĩnh quay trở lại đó. Tại sao vậy?
Nguyên nhân là gần đây tôi thường xuyên gặp ác mộng. Căn nhà và đồi trà heo hút hiện về cùng bóng ma cô Hoàng Lan. Thời gian sau này, tôi thấy được rõ mặt cô ấy hơn. Cô ấy, đã cảnh báo tôi hãy coi chừng! hãy coi chừng! Tôi không thể coi thường, nhất quyết không về lại đó.
Tôi rầu rĩ, buồn chán, ngồi đợi thời gian qua đi. Tôi khắc khoải chờ tin anh Quốc Việt, để được biết tình hình Khôi Nguyên. Tôi rất lo lắng cho anh ấy, “chàng lãng tử của tôi sẽ không có chuyện gì.” Tôi tự trấn an mình.
“Khụ… khụ… khụ…” Tôi ho, ho dữ dội. “Mẹ kiếp!” Và tôi chửi. Bệnh với chả hoạn, tôi bực cả mình. Cứ thế buông xuôi cả đi. Khôi Nguyên đã không còn nữa thì cuộc đời trở nên buồn thảm chưa từng thấy. Phải chi anh ấy đừng đến, đừng xuất hiện, đừng khiến tôi yêu anh, thì tôi đâu có nhận ra ý nghĩa cuộc đời, đến khi tôi biết đâu mới là lý tưởng sống của mình, thì cũng là ngày lý tưởng đó rời bỏ tôi. Số phận ư? Hay là duyên nghiệp? Tôi dính vào một mớ bòng bong không biết cách để tháo gỡ. Tôi không thể xóa hình ảnh của anh ra khỏi trí óc, không thể thôi yêu anh. Tình yêu đã mơ hồ như vậy, lại thêm đủ chuyện rắc rối có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, bệnh hoạn mệt mỏi, làm tôi ho sù sụ. Đến quá ngưỡng chịu đựng rồi lại muốn buông xuôi. Giá như có Khôi Nguyên bên cạnh thì tốt quá! Chỉ cần có anh bên đời thôi, chẳng cần anh phải nói với tôi một câu nào. Anh hãy ôm tôi, hãy vuốt ve âu yếm tôi, hãy yêu tôi. Yêu tôi quá khó đến vậy sao? Hay vì anh xem tôi là kẻ qua đường. Không phải vậy. Anh không thể mở lòng được. Tính cách của anh là vậy. Chẳng phải người ta hay nói: “Tình từ tim còn ngôn ngữ từ môi ư!” Tại sao tôi lại chấp vào những câu nói, những lời tỏ tình thật quá cần thiết vậy? Sao tôi không chịu mở trái tim ra mà cảm nhận tình yêu anh dành cho tôi? Tôi sống với những quan điểm lạc hậu cổ hủ. Tôi đòi hỏi ở người yêu những thứ quá nhỏ bé tầm thường, người ta không đáp ứng, thì tôi xem đó là sự thiếu tôn trọng. Cuối cùng, là tôi yêu chính bản thân mình, tôi cũng ích kỉ chẳng kém ai. Tôi phóng đại sự việc lên, tôi phủi bỏ mọi thứ với bản tính cố chấp, lì lợm. Tôi luôn nói: “Sao anh ấy không đặt mình vào hoàn cảnh của tôi. Trong khi, chẳng bao giờ tôi đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy.” Vậy đó, tất cả chúng ta đều yêu chính bản thân mình, tất cả chúng ta đều ích kỉ như nhau.
“Khụ… khụ… khụ” Tiếng ho đặc sánh lại, tôi thấy tức ngực, cảm giác hai lá phổi xồm xộp như tổ ong bị nhúng nước. “Khạc” Tôi chạy ra ngoài nhà nhổ đờm. Tôi lạnh người khi trông thấy một cục máu nhỏ dính trên lá cỏ. Bệnh tình của tôi phát triển theo chiều hướng xấu đi. Tôi ho suốt buổi chiều hôm đó, toàn thân ớn lạnh, phát sốt, người nóng hầm, cổ họng khô rát. Soi mình trong gương, thấy sao quá tiều tụy, mới hôm nào đó mà giờ đây tôi hốc hác thấy rõ. Nước da tái xanh, cơ thể ốm yếu gầy rạp… cân nặng mỗi ngày lại tụt xuống… những cơn ác mộng làm tôi mất ngủ, hai mắt thâm quầng. Tôi không khác gì bệnh nhân lao đang ở giai đoạn nặng. Tôi khiếp đảm khi nghĩ đến cái chết. Dấu hiệu của tôi giống hệt cô Hoàng Lan và Kiều Oanh, cả hai người đó đã chết, còn tôi, tôi sẽ có cùng một kết quả bi thảm như họ ư? Không đời nào. Tôi không thể bị ma ám được, không thể. Không… không… không. Tôi… tôi quá bàng hoàng. Không muốn chấp nhận thực tế.
---
Anh Quốc Việt về nhà là 5 h 20’ chiều. Anh ấy mỉm cười nói với tôi:
- Chào công chúa Ngọc Diệp. Anh đã về rồi đây.
- Dạ, chào anh Quốc Việt. Sao rồi anh? Có tin tức gì của Khôi Nguyên chưa?
- Tình hình cũng khả quan lắm Ngọc Diệp, em đừng lo lắng quá.
Anh Quốc Việt nói là để xoa dịu nỗi bất an trong tôi, anh ấy né tránh câu hỏi của tôi, đã không trả lời cụ thể. Vậy là, vẫn chưa có tin tức của Khôi Nguyên. Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ấy rồi? Tôi phải biết tính sao đây?
- Anh Quốc Việt, anh đừng nói an ủi em nữa. Khôi Nguyên nhất định có chuyện rồi. Nếu không anh ấy đã gọi cho anh, ít ra anh ấy cũng phải hỏi thăm tình hình của em chứ. Anh ấy gặp chuyện rồi anh Quốc Việt ơi! Khôi Nguyên, làm sao đây anh. – Tôi mất bình tĩnh.
Anh Quốc Việt lặng thinh không nói. Anh ấy biết có nói gì cũng vậy, tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý.
Nhìn khí sắc bệnh hoạn của tôi, anh ấy quan tâm:
- Em thấy khó chịu trong người sao Ngọc Diệp?
Lòng tôi tê tái, đáp:
- Em… em không có gì khó chịu hết.
- Không được rồi, phải đi bệnh viện thôi.
- Chẳng phải chúng ta đã đi khám rồi sao? Bác sĩ nói do lao tâm, lao lực quá còn gì.
- Có lao gì cũng phải đi. Để anh đưa em đi Sài Thành khám, bệnh viện tuyến tỉnh không yên tâm đâu. Đôi khi không có bệnh lại khám ra có bệnh, bệnh nhẹ lại khám ra bệnh nặng, bệ