
đêm lại nghe một âm thanh rùng rợn. Đó là tiếng con M* rú lên, tôi nghe tiếng “rầm”; em gái út của tôi la lên: “Trời ơi! Con M* bị bắt rồi.” Vừa lúc tôi nghe tiếng con chó oẳng oẳng, tiếng xe gắng máy vặn ga vọt đi. Tôi lao ra khỏi giường chạy xuống nhà xem tình hình. Tôi vội vã, hấp tấp, luýnh quýnh mở ổ khóa để ra được bên ngoài cứu con M* nhưng mở hoài mà không được, cái ổ khóa chết tiệt! Đến lúc tôi ra được bên ngoài thì chiếc xe của bọn trộm chó đã khuất sau con hẻm. Trời lúc đó đang vào mùa đông lạnh lẽo. Tôi mặc độc trên người chiếc áo ba lỗ mỏng manh, quần đùi... cứ thế chạy bộ đuổi theo bọn trộm chó.
Bọn bắt chó có lẽ do chủ quan, cứ nghĩ không ai dám đuổi theo chúng giữa đêm khuya vắng vẻ, nên chúng cứ cho xe đi chầm chậm. Tôi mau chóng bắt được dấu vết của bọn chúng, chạy theo đuôi xe bọn chúng, điều kỳ lạ ở chỗ, tôi chạy rất gần mà chúng lại không phát hiện ra tôi, cứ như chúng không thấy được tôi vậy. Chiếc xe chở bọn chúng với một bao tải bên trong đựng rất nhiều chó loại nhỏ (chó Nhật), chiếc xe rẽ qua con hẻm tối, gọi là hẻm B* (con hẻm nỗi tiếng có nhiều âm khí và những câu chuyện ma quỷ do người khác kể lại) Tôi băng qua con hẻm đó mà không hề sợ hãi, lần theo dấu vết bọn bắt chó, tôi đến tận sào huyệt của chúng đập cửa. Bọn này rất manh động, chúng mang những cây típ sắt ra định tấn công tôi. Mặc dù tôi có võ, tôi là huấn luyện viên Karate-Do nhưng tôi không chủ quan lơi là. Tôi dùng kế, nhận mình là công an yêu cầu bọn chúng mở cửa cho khám xét. Bọn chúng còn bán tín, bán nghi chạy vào bên trong nhà, tôi vội vàng đập cửa những nhà xung quanh để nhờ sự giúp đỡ, nhưng trời tối quá không ai dám mở cửa. Phải cứu cho được con M*, tôi chạy thẳng lên đồn công an phường gần đó báo cáo tình hình. Hơn 20 phút sau, mới có một chiếc xe reep chở tôi và hai đồng chí công an đến sào huyệt bọn bắt chó khám xét. Nhưng đáng tiếc bọn chúng đã đem mọi thứ đi tẩu táng. Tôi theo hai đồng chí công an rọi đèn mọi ngóc ngách kiểm tra, lúc đi qua cửa chính của ngôi nhà (sào huyệt của bọn bắt chó) tôi liếc mắt và nhìn thấy di ảnh của một cô gái. Bức chân dung người chết khiến tôi nổi da gà. Là người con gái đó... là Tr*
Vậy Tr* là ai?
Tr* là người con gái tôi biết nhưng không thân lắm! Năm tôi đang học lớp 10 thì Tr* học lớp 8 trường PCT. Lúc đó tôi chưa biết gì về Tr* cả. Sở dĩ tôi biết được Tr * là nhờ vào thằng V* bạn tôi. Thằng V* thích Tr* và nhờ tôi đến trường PCT cùng với nó, gọi Tr* xuống cho nó gặp mặt nói chuyện. Hồi đó tôi bạo dạng lắm! Tôi lên gặp Tr*, nắm tay Tr* dắt xuống cho thằng V*, thằng V* thấy Tr* thì bỏ chạy để lại tôi với Tr*. Sau này tôi mới biết, kể từ ngày đó Tr* đem lòng yêu mến tôi. Nhưng tôi thì lại không xem Tr* là đối tượng của mình, tôi rất vô tư không có ý tứ gì với Tr* cả.
Thời gian cứ thế trôi qua... một năm... hai năm.. rồi lại ba năm... Cứ tưởng mối duyên nợ với Tr* đã chấm dứt. Nhưng không. Thông qua một số nguồn tin đáng tin cậy, tôi biết được Tr* vẫn còn yêu tôi. Tr* ôm ấp một mối tình day dẳng từ hồi còn học sinh cho đến khi Tr* vào đại học.
Biến cố ập đến, năm đó tôi biết được tin Tr* bị đuối nước trong lần đi tắm biển ở Ninh Chữ. Tr* mất đi trong sự bàng hoàng của tôi. Lòng tôi khi đó lạ lắm! Nó không được yên, rất bất an. Tôi muốn đến thắp cho Tr* nén nhang nhưng lại không đến, vì từ trước đến giờ tôi rất kỵ tới những chỗ đám ma. Hơn nữa, tôi và Tr* chỉ gặp nhau có đúng một lần hồi năm Tr* học lớp 8. Nghĩ vậy nên tôi chỉ cầu nguyện cho Tr* được siêu thoát, chứ không đến thắp nhang cho Tr*.
Tr* mất được 3 năm. Trời đất xui khiến thế nào, tôi lại đứng trước di ảnh của Tr* trong hoàn cảnh đuổi bắt bọn trộm chó. Tôi thấy lạnh người, rùng mình nghĩ đến mối giao hòa giữa người âm và người dương. Tôi có ý nghĩ: Tr* đã hiển linh đưa tôi đến tận nơi để nhìn di ảnh của Tr* tôi nhìn đồng hồ, lúc đó là 3h sáng.
---
Câu chuyện của Tr* lại hiện về sau khi tôi xuất viện. Lúc tôi trở về nhà thì 3 con chó con của con M* đã chết. Từ lúc tôi điều trị bệnh đến lúc làm phẫu thuật và xuất viện, thì 3 con chó con đã lớn choi choi. Con nào cũng đẹp và dễ thương, nhưng không có con nào toàn mạng. Người ta đến thăm tôi và nói rằng: Những con chó chết đi là thế mạng cho tôi, chứ như tôi phước lớn mạng lớn nếu không đã nguy rồi. Tôi cũng tin vào điều đó, chó là loài vật rất linh, có liên hệ mật thiết với cõi âm.
Thời gian đầu sau khi phẫu thuật tôi rất yếu, điều đáng nói hơn là tính cách của tôi, tôi cảm thấy trong người mình có sự thay đổi. Tôi trở nên yếu ớt và nữ tính hơn, tôi thích để tóc dài, mặc đồ màu đen và thường xuyên thay đổi tâm trạng từ vui sang buồn, và rất hay bị trầm cảm. Cũng từ sau phẫu thuật tôi phát hiện ra mình có năng khiếu đặc biệt trong lĩnh vực văn thơ, nghệ thuật. Tôi có thể sáng tác văn, thơ và nhạc. Trong một lần đi dạo cảnh làm thơ. Tôi đến đồi thông hai mộ, tại đó tôi gặp người coi mộ và được nghe người đó kể về mối tình của cô chú Tâm, Thảo. Tôi nhớ mình còn cảm tác làm một bài thơ nói về số phận hồng nhan bạc mệnh của cô Thảo. Ngay buổi trưa hôm đó,