
t cái tô tượng và một cái muỗng. Một bữa nó ăn 3 tô tượng, và một ngày ăn ít nhất phải 5 bữa. Nó rất sạch sẽ, sạch sẽ theo kiểu bệnh hoạn; một ngày nó tắm 3 lần và lần nào cũng quên tắt công tắt bình nước nóng. Nhiều lần bà căn dặn nó, nhưng vẫn chứng nào tật nấy, nó chẳng chịu nghe còn lườm huýt bà, coi bà chỉ là một con ở tầm thường. Sáng nào cũng vậy, ông Trịnh Vỹ vừa bước ra khỏi nhà là nó lấy máy sấy tóc ra sấy; bà mắng nó: “Mày không gội đầu dùng máy sấy làm gì?” Nó không thèm trả lời, nhưng bà biết, nó dùng máy sấy tóc để sấy áo quần mặc cho ấm.
Hoài Phong là đứa phá sản, nó ở nhờ nhà người ta mà còn tự nhiên hơn nhà của nó. Thử hỏi cô cậu xem như vậy có bực không nhé! Nhiều lần bà bảo nó: "Hãy dồn hết áo đồ lại cho vào máy giặt luôn một thể." Nó không nghe, chỉ với một cái áo thun bẩn nó cũng lười giặt tay, vậy là cho vào máy để giặt chỉ mỗi một cái áo đó thôi.
Xong, phá vậy cũng chấp nhận đi nếu không có gì nguy hiểm, đằng này nó còn chơi mấy pha rất "ngẳng". Một buổi sáng nọ, nó mở nồi cơm điện cho vào đó một đĩa lòng heo, đóng lại và bấm nút. Bà thức dậy đánh răng, nghe tiếng nổ lạch bạch trong nồi cơm điện, liền đó rút phích điện mở nồi cơm ra xem. Trời ơi, thằng nhóc phá gia, xém chút nữa nó làm cái nồi điện nổ tung. Bà mắng cho nó một trận, đe dọa nó: “Từ nay về sau, mày không được nấu nướng gì cả nghe không? Tao sẽ mách với ông Vỹ đấy!” Nó đáp trả lại theo cách quen thuộc của nó, đó là; một bộ mặt lầm lì.
- Phá đến thế sao ạ!
-Phá nhà thôi thì đã thấm vào đâu cô Ngọc Diệp. Bà kể ra chuyện này chắc cô cậu cũng lắc đầu thôi.
Bà Hiền ngao ngán.
-Chuyện gì vậy bà?
- Nó thường qua bên kia đồi trà, chơi với mấy đứa con nít hư hỏng. Nhà ông Cai Bò có một cây ổi rất sai quả. Tụi nó thường leo rào vào vườn nhà ông hái trộm ổi. Có bữa nó bị con chó nhà ông Cai Bò phát hiện đang ở trên cây. Con chó thì đứng dưới sủa inh ỏi, nó đứng trên hái ổi ném xuống. Mấy đứa kia đã bỏ chạy hết chỉ còn lại nó. Ít phút sau ông Cai Bò ra bắt nó lôi lên nhà gặp ông Trịnh Vỹ để mắng vốn. Ông Trịnh Vỹ xin lỗi người ta rối rít, thế nhưng ông vẫn không đánh đập nó, ông chỉ la mắng và dọa nó nếu còn tái phạm sẽ cho về nhà ở với mẹ ghẻ. Hoài Phong rất ít nói, hình như nó bị chứng khó nói hay sao ấy. Ai hỏi nó, nó chỉ hừm hừm trong cổ họng.
- Bọn con nít nghịch ngợm có gì lạ đâu bà?
- Cô Ngọc Diệp à! Điều đáng nói là: vụ việc đó khắc sâu trong lòng Hoài Phong một mối thâm thù với ông Cai Bò. Nó kết thân với thằng Cảm - con trai của ông Cai Bò, nhỏ hơn nó mấy tuổi. Một hôm, thằng Cảm khóc lóc nói với nó:
“Con Ki (con chó) nhà em bị ốm rồi, nó nằm lì chẳng chịu ăn gì cả, tội nghiệp.”
Hoài Phong lóe lên trong đầu một ý tưởng, sáng hôm sau nó mang một gói thuốc (được gói trong tờ giấy báo) đưa cho thằng Cảm nói:
“Đây là thuốc... thuốc tiên... để cứu con Ki đó, em về khuấy...với nước ấm...rồi đổ vào họng cho nó uống sẽ khỏe lại ngay!”
Thằng Cảm còn nhỏ tuổi, tin ngay lời nó, nó còn dặn không được nói cho bất kì ai biết vì như vậy sẽ mất linh. Tội nghiệp con Ki, sau khi uống thứ thuốc bột đó; đã đau đớn quằn quại chảy máu mắt, máu tai mà chết tức tưởi.
- Trời ơi! - Em thốt lên.
- Chuyện đến tai ông Cai Bò, lại một lần nữa ông đến nhà ông Trịnh Vỹ mắng vốn. Ông Trịnh Vỹ biết được đầu đuôi sự việc đã không nhịn nữa, ông lôi cổ Hoài Phong ra quất cho một trận thê lương. Cô cậu nghĩ xem thằng nhóc đó còn dám làm bậy nữa hay không?
- Theo cháu chắc vụ đó thôi là khiếp rồi.
- Không phải vậy đâu cô Ngọc Diệp. Như bà đã nói, thằng nhóc đó rất lì. Một tháng sau, vào một buổi sáng tinh mơ. Ông Cai Bò ra giếng múc nước, cả nhà ông ấy ăn uống sinh hoạt đều nhờ vào giếng nước đó. Múc lên một gàu, hai gàu... rồi đến gàu thứ ba; thì ông Cai Bò đã quăng cả gàu nước té bật ra sau. Thật là khủng khiếp! - Bà Hiền rùng mình.
- Ông ấy đã phát hiện ra thứ gì sao ạ?
- Trong gàu nước thứ ba đó là xác chết đấy cậu Khôi Nguyên.
- Xác chết ư! - Em kinh ngạc.
- Không phải xác người, đó là xác rắn và cóc nhái.
- Ôi, thật là kinh khủng!
- Tuy không bắt được tận tay nhưng ai cũng dám chắc, đặc biệt là ông Trịnh Vỹ: ông biết tất cả là do thằng cháu của ông gây ra. Nó thù ông Cai Bò và nung nấu ý định trả thù ngày đêm.
- Như vậy thì ai mà chịu đựng nỗi ạ. - Em cũng ngao ngán.
- Thế mà quái lạ! Cô Hoàng Lan đặc biệt quan tâm đến nó. Cô ấy rất thương nó và rất hay lấy tiền của mình cho nó tiêu vặt. Thực ra, nó cầm tiền đó đi chơi game.
- Người đó bây giờ như thế nào rồi bà?
- Bây giờ nó đã là ông chủ rồi cậu Khôi Nguyên. Tính tình cũng thay đổi hẳn. Từ một đứa trẻ hư hỏng, nó trở thành một người đàn ông thành đạt, ăn nói rất lễ phép, và đặc biệt tốt bụng. Cách đây mười năm bà có gặp lại thằng Hoài Phong, nó có hỏi thăm bà:
“Ở với ông cháu - ông Trịnh Vỹ - lâu vậy, cô có biết bên họ bà cháu - vợ đã mất của ông Trịnh Vỹ - có người bà con nào không? Cháu muốn tìm lại họ hàng để giúp đỡ những ai có hoàn cảnh khó khăn.”
Ôi, khỏi phải nói bà bất ngờ như thế nào. Không ngờ, cuộc sống đã biến nó trở thành một người tốt như vậy đó.
Nghĩ lại bà t