
Chỉ Hạnh muốn bọn
họ sửa miệng, là Tam Lang không cho.
Hắn ở nhà không nhiều lắm,
kêu cô nương có vẻ thân hơn. Mà hắn, cũng thấy làm cô gia so với làm Phùng gia
tam gia tốt hơn nhiều.
Tuy rằng tâm lực mệt mỏi quá
độ đến mặt không chút biểu tình, đồng tử u ám, nhưng ngực lại ấm.
Hạnh Nhi kiều nhỏ xoay quanh
hắn, thay quần áo lau mặt, tâm dần dần trầm tĩnh xuống. Đem rất nhiều chuyện
phiền lòng quăng ra sau đầu.
Nô bộc có chút vụng về, bày
cơm đinh đinh đang đang, tiếng mắng chửi người của Cát Tường rất thấp, Như Ý
cao hơn. Vì công việc, nơi ở của hạ nhân cách bọn họ khá gần, có thể nghe được
tiếng cười, tiểu hài tử khóc nháo, nói chuyện, còn có người vui vẻ cao giọng
hát.
Kỳ thật nghe không rõ lắm, mơ
mơ hồ hồ. Nhưng những thanh âm đầy sinh khí này, khiến hắn cảm thấy, đây mới là
nhà.
Hắn ngã vào lòng Chỉ Hạnh, cọ
cọ. Chỉ Hạnh thầm mắng mình đã gả bao lâu rồi vậy mà còn đỏ mặt, lại cảm thấy
hắn mệt mỏi thật đáng thương, nhẹ nhàng giúp hắn đấm gáy, cẩn thận xoa bóp
huyệt đạo
"Rất phí sức." Chỉ
Hạnh lẩm bẩm.
"Vì hai chúng ta, có phí
sức hơn nữa cũng đáng." Hắn lười biếng nói, lại cọ cọ vào lòng Chỉ Hạnh.
Nàng thích sạch sẽ, ngay cả son bột nước cũng không thích dùng. Nhưng trên áo
có mùi hoa đào nhàn nhạt... Nói không chừng thịt viên hoa đào hôm nay là chính
nàng lên cây hái hoa.
Sau lại Cát Tường đến gõ cửa,
nói canh hầm xong rồi. Tam Lang mới miễn cưỡng đứng dậy, Chỉ Hạnh uống thử
trước, mới từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút hắn.
Nương tử biết y, hắn cũng
không thấy lạ. Hạnh Nhi nhắc tới vong mẫu luôn sầu não hoài niệm, nàng rất hiếu
thảo. Xem sách y học vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, bốc thuốc)rất hợp lý. Hắn không quá
quan tâm tới đồ cưới của thê tử, cảm thấy không thích hợp để đại trượng phu
làm, Nhưng Hạnh Nhi có một phòng sách hồi môn, hắn từng nhìn qua, quả nhiên,
trong đó có mấy bản sách thuốc.
Tam Lang không phải quá thích
hương vị dược thiện. Nhưng hắn rất hưởng thụ cảm giác nương tử sủng nịch, tâm ý
trong mỗi một muỗng.
Nhìn Chỉ Hạnh chuyên tâm thổi
nguội muỗng canh, dung nhan ôn nhuận. Thật là kỳ quái, giống như thật lâu thật
lâu trước kia liền biết nàng, luôn chờ nàng đến. Rõ ràng thành thân còn chưa
đến nửa năm, lại cảm thấy đã ở cùng đến thiên trường địa cửu, lại giống như
chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Nàng cứ như thế mang theo
chút nghi hoặc lại khoan dung, sau đó đau lòng dịu dàng tiến vào lòng hắn ánh
mắt luôn trong sạch như vậy.
"... Gì vậy?" Chỉ
Hạnh bị nhìn đến ngượng, đẩy hắn một phen. Tật xấu này vẫn không sửa, luôn
thích nhìn chằm chằm người ta. Nàng thì thẹn thùng, nhưng nha đầu không cẩn
thận gặp được thường sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán gặp ác mộng.
"Nàng đói không? Không
đói chúng ta đi tản bộ chút đi." Hắn đứng dậy.
Cơ bắp đều cứng ngắc, rõ ràng
mệt vô cùng, còn tản bộ? Nhưng Chỉ Hạnh cũng không nói ra, "Không bằng
chàng xem sách trong hồi môn của ta đi. Có mấy bản sơn thủy ký sự, ta xem thấy
không tệ.”
Không phải không tệ mà thôi,
quả thực rất tốt... Mặc dù có chút không quen. Chỉ Hạnh nói từ đời tổ tiên bọn
họ truyền xuống chính là như vậy, mục lục đều có cách ngắt câu kì lạ.
Ngày đó cơm chiều ăn thật sự
thư thái, thịt viên hoa đào trong veo ngon miệng. Trời ấm, rảnh rỗi nằm trên
giường la hán, hắn đọc du ký, Chỉ Hạnh vừa làm nữ hồng vừa nghe, ánh trăng
chiếu tỏ nửa bên mặt nàng.
Lừa Chỉ Hạnh một cái hôn,
thật nhẹ nhàng, Tam Lang đóng quyển du ký lại.
Thì ra, kí hiệu "?"
khó hiểu kia, là ý nghi vấn. Khó trách...
Ta cũng đã vào lòng nàng rồi
đúng không? Không chútị như vậy. Nhưng hắn mới không nói cho người khác bí mật
nhỏ này, hoàng đế cũng đừng hòng biết.
Lúc hắn ôm Chỉ Hạnh vào trong
phòng, âm thầm mang theo bản du ký kia, nhét dưới gối đầu. Khi Chỉ Hạnh ôm cổ
hắn, hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ. Phòng sách nhỏ kia tuy rằng có khóa, nhưng rất không
bền chắc. Phải làm lại cho cẩn thận hơn, cửa sổ cũng phải có móc khoá mới
được...
Hạnh Nhi là của ta. Ta muốn
nàng thanh thản ổn định, vô ưu vô lự. Hắn nghĩ. Giống như giấc mộng lớn nhất
của hắn... Thẳng đến tóc bạc phơ, cái chết cũng không thể chia cách bọn họ.
Thân là tri huyện lang hoàng
thượng "sủng ái" nhất, điều tra bí sự hoàng thất cũng không khó khăn.
Cẩn thận kiểm tra... Quả thế.
Mấy bản chép tay của Phó thị
trong cung rất ít, còn có văn tự kỳ quái tra cũng tra không ra...
Đó không phải văn tự, là ngắt
câu đặc hữu. Nương tử nhà hắn... quả nhiên là hậu nhân của Phó thị.
Tuy nói bản thực giấu ở bài
vị thái tổ hoàng đế, nhưng trong cung vẫn có lưu bản sao chép. "Cả đời cả
kiếp chỉ hai người?" Cái "?" kia, là phẫn nộ nghi ngờ cùng chất
v
Thì ra đây là tâm tình chân
chính của Phó thị, không phải đồng ý hứa hẹn này nọ như hậu nhân phỏng đoán.
"Sao đột nhiên lại xem
cái này?" Hoàng thượng không biết vào từ lúc nào, ngạc nhiên đi lên xem,
thuận tay sờ soạng khuôn mặt hắn.
"Bẩm hoàng thượng, đột
nhiên nghĩ đến bản chép tay của Phó thị dường như có một số chỗ có thể giải
thích, thuận tay lật xem." Hắn mặt không đổi sắc, như trước