
uyện trước mắt là sự thật. Nàng
không cam lòng, Tô Tú Dung làm sao có thể so với nàng? Nàng nhất định phải
đoạt lại ân sủng của Hoàng Thượng.
“Nếu
được vậy thì hay quá, nếu Hoàng Hậu có thể vì Hoàng Thượng sinh hạ con nối
dòng, chúng ta là muội muội đều cảm thấy vui mừng thay, nhưng
mà......” Thanh phi cắn môi, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ thở dài.
Nữ
nhân này muốn nói gì? Nàng mà mang thai thì sẽ làm các nàng vui mừng? Lời này
có ý tứ gì?
Giang
Sơ Vi hoàn toàn nghe không hiểu, biết rõ có quỷ kế, nàng vẫn cảm thấy rất
tò mò, “Chỉ là cái gì?”
Thanh
phi khó xử nhìn nàng, do dự một hồi, mới ôn nhu mở miệng: “Chính là Hoàng
Thượng những năm gần đây đều không có sinh hạ được đứa con nào, không
chỉ đại thần trong triều sốt ruột, thái hậu cùng Hoàng Thượng nhất định cũng
rất nóng vội, Thanh nhi là muốn thỉnh hoàng hậu có thể khuyên thái hậu thay đổi
chủ ý hay không?”
“Chủ
ý gì?” Từ đầu cho đến giờ Giang Sơ Vi nghe đều chả hiểu đầu cua tai nheo
ra sao.
Thanh
phi nghĩ rằng nàng giả ngu, trong lòng hừ lạnh, trên mặt lại càng ôn nhu,
“Chẳng phải Hoàng Thượng đã đáp ứng Thái Hậu trừ khi Hoàng Hậu sinh hạ
đứa con đầu lòng, nếu không các cung phi khác không thể có thai hay sao?
Nhưng hoàng hậu ngài tới nay vẫn không có tin tức, làm cho chúng thiếp cung
phi cho dù muốn vì Hoàng Thượng mà sinh con cũng không thể, bởi vậy Thanh phi
mới cả gan thỉnh hoàng hậu cầu thái hậu thu hồi mệnh lệnh này...”
Cái
gì?! Giang Sơ Vi ngây người, những lời nói còn lại của Thanh Phi nàng
hoàn toàn không nghe thêm được tiếng nào.
Khi
nào Tô Tú Dung sinh hạ được hài tử đầu tiên, các cung phi khác mới có
thể mang thai? Tin tức này là sao? Tại sao không ai nói cho nàng biết?
Khó
trách Hạ Hầu Dận cho đến bây giờ đều không có hài tử, nguyên nhân hoá ra
là vì Tô Tú Dung sinh không được...
Không
đúng, không phải Tô Tú Dung sinh không được, mà là do nàng lúc trước thất
sủng, mà hiện tại, Tô Tú Dung mất, chiếm cứ khối này thân thể này là nàng,
như vậy chẳng phải nghĩa là sẽ do nàng sinh sao…
Giang
Sơ Vi nhất thời cứng đờ, nàng nghĩ lại chuyện mấy tháng qua nàng cùng Hạ Hầu
Dận lăn lộn, lý trí trong đầu lập tức biến mất.
Đúng
là một tên hỗn đản!
Hạ
Hầu Dận... Nàng muốn xé xác hắn!
Giang
Sơ Vi nổi giận đùng đùng đi tới hướng ngự thư phòng, nàng tức giận đến mất đi
lý trí, cũng bất chấp là phải giả bộ mang bộ dáng của Tô Tú Dung.
Xa
xa, nàng nhìn thấy Vĩnh Phúc đứng canh ngoài cửa.
Vĩnh
Phúc thấy nàng thì khẩn trương hẳn lên, “Hoàng hậu ngài...”
“Cút
ngay!” Nàng gầm nhẹ, mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Vĩnh Phúc, nàng một cước
đá văng cửa, bước vào.
Nàng
còn chưa vào cửa thì Hạ Hầu Dận đã nghe thấy thanh âm của Vĩnh Phúc,
rồi ngay lập tức nghe tiếng cửa đập mạnh, sau đó Giang Sơ Vi phẫn nộ đi về
phía hắn.
“Hạ
Hầu Dận!” Giang Sơ Vi tức giận đến đập bàn, đem tấu chương quăng vào hắn.
“Tên hỗn đản này dám lừa ta!”
“Vi
Vi ngươi làm cái gì?” Hạ Hầu Dận nhíu mày gấp tấu chương lại, không hiểu
nàng đột nhiên phát điên vì cái gì, hắn có làm gì chọc tới nàng sao?
Nếu
nàng giận là vì tối hôm qua hắn quá tay, hừ, đó cũng là do tự nàng
tìm, ai bảo nàng làm cho hắn cảm thấy khó chịu!
“Ta
làm cái gì?” Giang Sơ Vi giận dữ rống lên, “Câu này là ta mới muốn hỏi ngươi
đây nè. Ngươi làm gì đối
với ta. Tên chết tiệt nhà
ngươi tại sao lại không nói cho ta biết sở dĩ các cung phi khác không
mang thai, không phải bởi vì ngươi có vấn đề, mà là bởi vì các nàng
được thái y cấp thuốc tránh thai.”
Mà
nàng nào biết có chuyện uống chén thuốc tránh thai này nọ, mỗi ngày
nàng đều bị Hạ Hầu Dận lật qua lật lại, ngay cả canh thuốc gì đó đều
chưa từng uống qua.
“Còn
nữa, cái gì mà chỉ có Tô Tú Dung mới có thể sinh hạ tiểu hài tử thứ nhất,
tại sao ngươi lại không nói cho ta biết chuyện này?” Nàng tức giận chất
vấn.
Hạ
Hầu Dận cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến nàng tức giận, đối mặt với
lửa giận của nàng, ngược lại vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh,
“Có cần phải nói sao?” Hắn nhíu mày hỏi lại.
Giang
Sơ Vi trừng lớn mắt, không thể tin được mình vừa nghe được cái gì, “Ngươi nói
như vậy là ý gì?” Hắn đang nói quái quỷ gì vậy?
Hạ
Hầu Dận bình thản nói: “Ngươi là Hoàng Hậu của ta.”
“Ta
không phải!” Giang Sơ Vi đập tay lên bàn, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn,
“Ngươi biết rõ là ta không phải, ta không phải Tô Tú Dung, ta là Giang Sơ Vi!”
“Nhưng
thân thể này không phải là của Tô Tú Dung hay sao?” Hắn lại hỏi, đôi môi
nhếch lên cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, thái độ của nàng
đã chọc giận hắn.
Chẳng
lẽ nàng không nghĩ rằng nàng sẽ sinh hài tử cho hắn hay sao? Nàng cho
nàng chán ghét hắn là có thể thoát khỏi hắn sao?
Không!
Hắn sẽ không cho phép! Nếu nàng mơ