
cô có thể bỏ qua nhưng tôi hy vọng từ nay về sau cô
sẽ có một cuộc sống tốt.”
“Cám ơn. Không cần.”
“Trần Tử Dữu, tôi cũng không muốn nhớ lại chuyện xưa nhưng hôm nay cô lại khiến tôi nhớ đến bộ dáng của cô lúc tôi mới quen. Cô trở thành như bây giờ, tôi chính là người tạo nên, vì thế tôi cảm thấy thật sự có lỗi. Tôi biết mọi thứ không thể quay lại được nữa nhưng chỉ cần trong phạm vi tôi có thể, tôi muốn khôi phục lại trạng thái trước đây của cô, dù cho cô không chấp nhận.”
Rất lâu về sau, khi Trần Tử Dữu hồi tưởng lại ngày hôm nay, cô đã nghi ngờ tại thời khắc đó, thần trí cô đã bị một nhân cách khác ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn thay thế. Nhiều năm trôi qua, bất luận tuổi trẻ bốc đồng hay trong thời khắc tuyệt vọng, cô chưa từng mất bình tĩnh đến vậy, gần đây cô đã học được cách đem tâm tình gói thành một cái kén, ngăn cản người ngoài nhìn vào.
Mà nếu có thể đoán trước được tương lại, cô cũng sẽ không để cho bất kỳ ai chứng kiến bộ dáng thất thố và mất mặt này của cô. Cảm xúc riêng vốn chỉ thuộc về chính cô, được chôn giấu ở nơi sâu kín nhất.
Huống chi, trong lúc cô cho rằng đã bị ô nhục và tổn hại, cô vẫn có thể bình tâm tĩnh khí nhưng ngay lúc người khác bày tỏ thiện ý với cô lại bị cô tận lực chà đạp. Đây là chuyện thất thường nhất cô đã làm trong suốt cuộc đời này.
Nhưng lúc ấy cô không giữ được lý tính như vậy, không thể tự suy xét hay khắc chế gì được. Khi đó tinh thần của cô khẩn trương cao độ và bị đè nén, lời nói ra đều là phản xạ không suy nghĩ. Cô lạnh lùng tiếp lời Giang Ly Thành: “Khôi phục lại trạng thái trước đây? Vậy không phải là anh định tìm cho tôi một bác sĩ giỏi để khôi phục lại cái thân thể này, sau đó coi như chưa từng chạm qua tôi?”
Vì vậy, chút nhẫn nại cuối cùng của Giang Ly Thành rốt cục cũng bị cô cố tình gây sự và cưỡng từ đoạt lý mài cạn. Anh khôi phục thần sắc lạnh lùng: “Nếu cô thấy cần thiết thì không thành vấn đề.”
“Vậy tôi xin cám ơn anh trước. Khi nào cần tôi sẽ gọi cho anh.” Trần Tử Dữu vụt đứng lên, lúc này cô hoàn toàn quên mất vì sao lại đến đây, dường như việc cô đến chỉ vì muốn cãi nhau với Giang Ly Thành một trận, trút hết nỗi oán giận cho đến khi kiệt sức nhưng vẫn không chiếm được thế thượng phong, ngược lại khí chất phong độ tu dưỡng bấy lâu đều mất hết. Do vậy, cô quyết định cần nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô vội vàng bước về phía cửa, vốn định kéo cửa đi ra nhưng nghĩ Giang Lưu chắc vẫn đang đứng bên ngoài. Lúc này sắc mặt cô nhất định vừa xanh vừa trắng còn có chút ửng hồng, nếu gặp anh như vậy thì thật mất mặt.
Trong văn phòng Giang Ly Thành có một thang máy riêng tốc hành, cô bất kể có thất lễ hay không, trực tiếp nhấn nút, nhìn chằm chằm con số đang thay đổi, hy vọng thang máy mau mau đến.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô đang định đi vào thì Giang Ly Thành đột ngột lên tiếng: “Không cần đi thang máy!”
Anh cố ý muốn thấy cô khó xử, dĩ nhiên cô không thèm để ý tới anh, cũng không quay đầu chỉ thẳng tắp bước vào thang máy. Sau lưng một trận gió vụt qua, Giang Ly Thành đã chạy vội tới bên cạnh kéo lấy cánh tay cô, khiến cô lùi lại phía sau.
Quân tử động khẩu không động thủ. Cãi nhau thì cãi nhau nhưng dùng dằng như vậy so với cãi nhau khi nãy còn khó xem hơn. Cô cố gắng hất tay anh ra nhưng lại bị phản tác dụng nên phải lùi về sau một bước dài, vừa vặn lùi vào thang máy, xém chút là đụng vào bức tường bên trong thang máy.
Cô nhanh tay lẹ mắt nhấn nút tầng G và nút đóng cửa, Giang Ly Thành đang bị mắc kẹt ngoài cửa thang máy trong vài giây cuối cùng nhưng cũng đẩy được cửa từ khe hở.
Cửa thang máy không tiếng động khép lại, nhanh chóng mà vững vàng đi xuống.
Trần Tử Dữu toàn thân cảnh giác: “Anh định làm gì?”
“Thang máy này đang có chút trục trặc, còn chưa kịp tu sửa.” Giang Ly Thành dùng khẩu khí bình thản như đang nói “hôm nay thời tiết hơi nóng”.
Mặc dù thần sắc Giang Ly Thành nghiêm túc nhưng đương nhiên Trần Tử Dữu không tin, chỉ nín thở nhìn chằm chằm những con số điện tử và đứng cách anh chưa đầy một mét.
Thang máy chậm rãi giảm xuống, lầu 14. . .Lầu 11…Lầu 10…Mọi chuyện vẫn bình yên, đang dần đến lầu 9 thì ‘kịch’, thang máy dừng lại.
Trần Tử Dữu ngẩn người, nhấn nút mở cửa nhưng cửa không suy suyển gì. Sau đó cô nhấn nút kêu cứu, thang máy vừa trượt xuống một chút lại nặng nề dừng lại, dọa cô một thân mồ hôi lạnh.
Cô quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Giang Ly Thành nãy giờ vẫn im lặng quan sát với vẻ thích thú: “Anh làm cái quỷ gì vậy?”
“Không phải tôi làm hư.” Giang Ly Thành giơ hai tay trống không lên, chứng minh mình vô tội, “Tôi đã nhắc nhở cô rồi. Giờ thì tin chưa?”
“Có lầm không đó, thang máy hư sao không khóa lại?” như đổ thêm dầu vào lửa, vốn đã tức giận Trần Tử Dữu lúc này hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Đây là thang máy riêng nối thẳng đến phòng của tôi, ngoài tầng trên cùng, các tầng khác đều cần mật mã, hôm nay lại là chủ nhật không ai đi làm thì cần gì phải khóa lại?”
“Anh biết rõ thang máy này có trục trặc?”
“Trần tiểu thư, tôi đã cố gắng ngăn cô vào đây nhưng không được đó thôi, lại đành phải đi theo cô. Một kh