Disneyland 1972 Love the old s
Thần Hi Chi Vụ

Thần Hi Chi Vụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322043

Bình chọn: 9.5.00/10/204 lượt.

u có ký ức, cuộc sống của cô chẳng phải lo cơm áo gạo tiền.

Trong khi những bạn học khác mong ước năm mới có thể được mua quần áo mới thì cô mang những bộ quần áo chỉ mặc một hai lần cho người khác, khi các bạn gái cùng lớp vì được tặng con búp bê đầu tiên mà đem khoe khoang thì cô lại phiền não vì búp bê của cô quá nhiều, để đầy hết các ngăn tủ.

Ông chủ bộ dáng trung niên đi tới, khách khí chào hỏi, "Phu nhân buổi tối tốt lành, Giang tiên sinh buổi tối tốt lành" rồi rời đi, cũng không hỏi bọn anh muốn gọi món gì.

Giang Ly Thành thấy cô kinh ngạc, kiên nhẫn giải thích: "Trong này mỗi ngày chỉ có vài món ăn, không cần chọn món làm gì."

Trần Tử Dữu nở nụ cười: "Lại có người còn kiêu ngạo hơn anh."

"Chịu thôi, phải có người chịu thua chứ, chỗ này phải đặt trước một tuần mới có đấy. Ở đây đậu hũ cải trắng làm ngon nhất, cô ăn chay đúng không?"

Các món ăn quả thật rất ngon, toàn bộ là những món thường thấy trong gia đình, cách làm cũng thông thường. Mặc dù Trần Tử Dữu không giỏi việc bếp núc nhưng biết đây mới là cách nấu ngon nhất.

Khó trách Giang Ly Thành cũng phải cam tâm tình nguyện mà nể mặt.

Thế nhưng cô không có hứng thú. Một là do cô không đói, hai là cô đang rất khó chịu nên căn bản không đụng đũa.

Giang Ly Thành mặc kệ cô, thong thả ăn, ngẫu nhiên còn đánh giá một câu: "Món ăn này khẩu vị giống mẹ tôi lúc còn sống thường làm."

Trần Tử Dữu vẫn cầm đũa, chỉ là không gắp đồ ăn thôi. Nghe thấy anh đang nghiêm túc nhắc lại chuyện cũ, dứt khoát bỏ đũa xuống, ngồi yên.

Giang Ly Thành không quan tâm, cho đến khi ông chủ một lần nữa quay trở lại thấy thế liền hỏi “Các món ăn không hợp khẩu vị phu nhân sao?"

"Cô ấy không thoải mái, không cần bận tâm đến cô ấy."

"Phu nhân cần gì khác không?" Ông chủ phớt lờ Giang Ly Thành, tiếp tục quan tâm hỏi.

"Cháo gạo nóng, nếu không phiền." Trần Tử Dữu khách khí nói.

"Không phiền chút nào." Ông chủ trả lời rồi rời đi.

Sau đó, Giang Ly Thành tiếp tục ăn cơm nhưng nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô: "Kỳ quái, cô cũng không có gì đặc biệt. Anh ta sao lại phá lệ chiếu cố cô?"

"Anh trước kia mang tới nữ nhân, chưa từng được đãi ngộ như vậy?"

Giang Ly Thành lại nhìn thẳng mắt cô: "Chưa từng."

Trần Tử Dữu nhẫn nại cực kỳ vất vả. Cô thầm nghĩ muốn nhanh về nhà, tắm nước nóng, mở điều hòa rồi ôm túi chườm nóng nằm trên giường xem đĩa hài kịch mới mua mấy hôm trước.

Nhưng Giang Ly Thành không nhanh không chậm ăn từng món, tưởng như sẽ không bao giờ ăn xong vậy.

Đổi lại bình thường cô còn có thể giả vờ nhưng hôm nay tâm tình và thân thể của cô đều đang rất tệ, thật sự không có dư thừa khí lực tung hứng cùng anh.

Giang Ly Thành vừa ngẩng đầu nhìn cô, tựa hồ có chút tiếc hận nói: "Cô thật sự không ăn một chút? Ông chủ ở đây sắp di dân rồi, sau này sẽ không có cơ hội thưởng thức đâu."

Trần Tử Dữu nói: "Tôi cũng chẳng ăn nhiều."

Anh lơ đễnh khiêu khích cô, "Cô có vẻ không thoải mái, sắc mặt rất khó coi."

Trần Tử Dữu không lên tiếng.

"Cười một cái đi cô bé, cô không cho rằng hôm nay rất đáng được kỷ niệm sao?"Trần Tử Dữu rốt cục bị chọc giận, cô cắn môi dưới vốn định khắc chế nhưng cũng không thể nhịn được nữa: "Giang Ly Thành, anh muốn hoài niệm cũng không cần phải kéo theo tôi. Anh không cần đề cập tới chuyện cũ có được không?"

Giang Ly Thành khóe miệng thoáng nét cười. Anh nhẹ nhàng thở dài "Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà sợ, phải không?"

Trần Tử Dữu cắn răng nói: "Nếu là anh, lúc nào anh cũng muốn nhớ lại cái thời tuổi trẻ khờ dại ngu xuẩn sao?"

"Khờ dại ngu xuẩn?" Anh nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ, "Tôi không nhớ rõ tôi có chuyện cũ nhưng nếu có, tôi sẽ nguyện ý thường xuyên nhớ lại." Anh khóe môi cơ hồ muốn cười.

Trần Tử Dữu cắn môi dưới, nén lại thôi thúc tiếp tục cùng anh cãi chày cãi cối nhưng Giang Ly Thành lại vì cô trầm mặc mà im miệng, rất hòa khí nói tiếp: "Trần Tử Dữu, khi đó cô tuy vừa ngốc vừa khờ nhưng so với hiện tại lại đáng yêu hơn nhiều."

Ngay lúc Trần Tử Dữu muốn bùng nổ thì cháo gạo của cô được đưa đến, tỏa hơi nóng, cùng đưa tới còn có một đĩa đậu phụ vàng được cắt rất gọn .

Giang Ly Thành tỏ vẻ quan tâm hỏi: "Muốn thêm đường không?"

"Đường phèn, có không?" Cô rất muốn thêm đường, chẳng qua là ngượng yêu cầu thêm nhưng cô không muốn để Giang Ly Thành đắc ý.

"Sẽ có ngay." Ông chủ lại lần nữa biểu hiện ân cần chu đáo.

Trần Tử Dữu một ngụm lại một ngụm uống xong chén cháo kia, thân thể cùng tâm tình đều tốt lên nhiều, bắt đầu nghĩ lại đáng lẽ không nên quá căng với Giang Ly Thành, nếu không mình cũng không được yên.

Cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt Giang Ly Thành, nghĩ mình hôm nay đã có chút đắc tội với anh nhưng anh tựa hồ rộng lượng phá lệ, không so đo với cô, ngược lại còn nói cho cô biết: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Trần Tử Dữu lộ vẻ không tin.

"Muốn xem chứng minh không?"

Trần Tử Dữu lắc đầu.

Cũng không phải không có khả năng. Hai người bọn họ biết nhau đã mười năm. Kỳ thật ngoại trừ năm đầu tiên và năm nay, mọi năm đều không cùng nhau trải qua ngày này.

Khi cô quyết định tin rằng hôm nay đúng là sinh nhật anh thì cô chân thành