
nàng ấy
không bá đạo lãnh tình như bây giờ, không có nhiều quyền lực như bấy giờ, chỉ
đơn thuần là một người bình thường, huynh… còn yêu nàng ấy sao?! hay chỉ vốn là
thưởng thức giữa cường giả với cường giả?!”
Âu Dương
Liên nghe vậy, chợt sửng lại, mới lúng ta lúng túng quát : “ ngươi… ngươi nói bậy,
trẫm là yêu nàng!”
“ Thật
không ?!” Âu Dương Triệt nhìn trực tiếp vào mắt của Âu Dương Liên, lại nói : “
huynh vốn cao ngạo không xem ai vào mắt, bây giờ xuất hiện một Lạc Khanh Nhan lạnh
lùng tài giỏi như vậy, cho nên muốn chinh phục thỏa mãn kiêu ngạo của mình, hay
là vì nàng năm lần bảy lượt từ chối khiến cho huynh bị thương tự tôn cho nên
càng muốn chiếm lấy nàng cho mình, hay là vì huynh nhận định chỉ có cường giả
như nàng mới xứng đáng cùng huynh sóng vai mà đứng, làm một đôi đế hậu khiến
cho người ta vĩnh viễn nhìn lên trên?!”
“ Hoàng
huynh! Nếu thực sự là vậy, huynh đừng có ở đây uống rượu giải sầu, thật khiến
cho ta ghê tởm, chẳng khắc nào sỉ nhục nàng ấy vậy, nếu là vậy ta tuyệt đối
không tha thứ cho huynh”
“ Câm miệng!
ngươi biết cái gì….” Âu Dương Liên tức giận, đấm cho Âu Dương Triệt một phát thật
mạnh, Âu Dương Triệt cũng không né tránh, đưa tay lau đi khóe máu trên miệng,
cười lãnh
“ Nếu như
chỉ là đơn giản như vậy trẫm cũng không đau lòng như vậy….” Âu Dương Liên nhẹ
giọng thiều thào
Nếu chỉ đơn
thuần như ngươi nói, tâm của trẫm sẽ nhức nhối như vậy sao, ngươi nói không
sai, ban đầu trẫm có ý nghĩ đó nhưng là trăm tính vạn tính lại không tính nỗi
biến hóa tâm của mình…..
“ Như vậy tốt
lắm, nếu thực sự yêu nàng, buông tay đi….” Âu Dương Triệt lạnh nhạt nhìn Âu
Dương Liên
“ Nếu có thể
buông tay dễ dàng như vậy, trẫm đã buông từ lâu rồi, ngươi… không hiểu, không
hiểu… đi thôi! Để trẫm yên lặng một lát…” Âu Dương Liên mệt mỏi, suy sụp ngồi nằm
úp sấp trên bàn, phẫy phẫy tay. Âu Dương Triệt nhìn y một lát, mới rời đi,
không trung lãng đãng vọng lại tiếng than nhẹ….
Lạc Khanh
Nhan nguyện dùng kiếp sau, kiếp sau nữa… của mình đọa nhập luân hồi, gánh chịu
quả báo chỉ mong đổi lấy kiếp này Dung Phượng Ca một thế bình an
^^ ^^
^^ ^^ ^^
^^ ^^ ^^
^^
“ Ô….ô…ô
ô…. Khanh Khanh, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ta tưởng ngươi ‘ngủm’ luôn rồi
chứ?!” Mới tờ mờ sáng sáng, nơi ở của nhân
vật chính chúng ta đã xuất hiện một vị khách không mời cũng tới, không ai khác
chính là thiên hạ đệ nhất nữ chưởng quầy – Linh Vân cô nương
Lạc Khanh
Nhan đầu đầy hắc tuyến nhìn nữ tử triền trên người mình, đang định đánh bay
nàng ta ra một góc thì Linh Vân cô nương cũng rất thức thời, Lạc Khanh Nhan
chưa kịp ra tay, nàng ta đã nhảy ra khỏi người Lạc Khanh Nhan, cách xa ba bước,
khoảng cách an toàn ^^
“ Hì hì,
Khanh Khanh thật keo kiệt mà, chúng ta đã lâu không gặp, chỉ ôm ngươi một lát
thôi, sao mà khó khăn thế, thật là…” Linh Vân bĩu môi hờn dỗi. Lạc Khanh Nhan
nhướng mi nhìn nàng, cười nhạt : “ Linh Vân mới có mấy tháng không gặp, da mặt
của ngươi lại càng dày thêm”. Linh Vân cũng quen với những đả kích của Lạc
Khanh Nhan rồi, không còn sừng sộ như trước đây nữa mà thay vào đó là tiếu dung
giảo hoạt, nàng nói : “ dĩ nhiên rồi, da mặt không dày làm sao là thuộc hạ của
ngươi được. Nói đến da mặt dày mới nói, thiên hạ này làm gì có ai vô sỉ bằng
ngươi”
Lạc Khanh
Nhan nhàn nhạt cười : “ a?! ta vô sỉ?!”
“ Đúng vậy
a, vô sỉ, lạnh lùng, tàn khốc, bá đạo, vô nhân tính, cường hãn quá mức cần thiết,
ngươi a! có đôi khi ta nghĩ, ngươi rốt cuộc có phải là người không nữa?!” Linh
Vân thở dài, lại nói : “ đúng rồi, Âu Dương Triệt đã quay về Hàn Thanh Quốc, Âu
Dương Liên thì không biết tung tích. Còn Lam Quân Băng đã lâu không thượng triều.
Chậc! ngươi định giải quyết bọn họ như thế nào đây?!” Nói đến đây, Linh Vân
trong mắt tràn đày hỏa diễm, hừng hực hưng phấn. Ta nói nha! Linh Vân cô nương
vẫn vậy, luôn e sợ cho thiên hạ không loạn thì nàng ta không ăn uống gì ngon miệng
mà
Lạc Khanh
Nhan bỗng dưng im lặng, không chí chợt đọng lại, lạnh lùng
“ Chúng ta
không còn nhiều thời gian nữa….” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng nói như vậy, Linh Vân
chợt sững sờ, sau đó cũng yên lặng không nói thêm được lời nói, nhìn Lạc Khanh
Nhan, mâu quang ảm đạm : “ đúng vậy, chỉ còn một năm, chưa đến một năm nữa thôi
mà mấy người kia vẫn chưa có tin tức”
Khanh
Khanh, ta rất sợ…. Linh Vân nhẹ giọng nói
Sợ, một khi
Dung Phượng Ca biến mất, ngươi sẽ….
Khẽ nhắm mắt,
một lát sau, mở ra…
Ánh mắt quyết
tuyệt, tràn đầy kiên định, Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng : “ nếu như không hủy
được lời nguyền kia, ta sẽ cùng hắn hủy thiên hạ này, nếu như hắn chết, ta sẽ
thay hắn dựng lại một thiên hạ phồn hoa khác….”
Linh Vân cười,
chợt cười : “ đúng vậy a! ngươi lúc nào cũng tàn khốc như vậy. Khanh Khanh, chẳng
lẽ ngươi quên mất hắn lương thiện như vậy, một khi biết mình nhuộm nhiều máu
tươi của sinh linh như vậy, hắn lại ra sao?! Khanh Khanh! Đừng như vậy nhẫn
tâm, ngươi không sợ… quả báo hay sao”
“ Linh Vân,
từ khi nào ngươi lại tin vào luân hồi ác giả ác báo vậy?!” Lạc Khanh Nhan nói
“ Ta