
vậy, đứa con trai này
của ông vẫn không thèm liếc mắt hay hỏi thăm ông một tiếng. Cho nên mặc
dù Viên Chiến nằm trên giường bệnh, kỳ thật trong lòng đã sớm suy nghĩ
rất nhiều, thay vì để lại gia sản cho một đứa con phá của, không bằng để lại tất cả cho hai đứa con trai có năng lực.
Ông tung hoành
thương trường cả đời, sao có thể không nhìn ra một chút tâm tư nhỏ của
Bạch Nhiễm Nhiễm? Chỉ là ông không nói thẳng ra thôi, qua nhiều năm như
vậy, thật ra thì ông vẫn oán giận ở trong lòng, năm đó nếu không phải
Bạch Nhiễm Nhiễm xen vào quan hệ giữa bọn họ thì Hà Viên sẽ không chết.
Nhưng dù sao bà ta cũng là người phụ nữ móc tim cho ông suốt nửa đời,
lúc về già lại nghĩ đến chuyện báo thù cho vợ trước cũng không khỏi quá
mức buồn cười. Cho nên ông cũng ngầm cho phép Viên Tiêu và Viên Địch
tranh đoạt gia sản với Viên Sanh, thậm chí ông còn ngầm đồng ý lưu lại
tài sản cho đứa con trai cả và đứa con thứ hai.
Đứa con út còn có nhà họ Bạch giúp đỡ, mà hai đứa con còn lại của ông thì không có gì
hết. Viên Chiến cho rằng dù Viên Sanh không giữ được công ty nhưng cũng
sẽ gắt gao nắm thật chặt bất động sản của nhà họ Viên, nhưng ông lại
không ngờ rằng Viên Sanh lại vay ngân hàng 10 tỷ, sử dụng toàn bộ tài
sản của ông, hơn nữa còn kéo theo nhà họ Bạch cùng nhau xuống nước.
Mãi đến khi nhìn thấy Viên Sanh chật vật chạy đến bệnh viện thì Viên Chiến
mới biết, ông đã đánh giá quá thấp hai đứa con trai của mình. Vốn cho là chuyện sẽ không quá hỏng bét, không ngờ Viên Chiến càng nghe lại càng
tức, cuối cùng nghe thấy Viên Sanh lại đi ăn chơi vui vẻ ngay trong thời khắc mấu chốt, không biết lấy hơi sức từ nơi nào, trực tiếp nhảy dựng
lên từ trên giường bệnh, không chút lưu tình hung hăng tát Viên Sanh hai cái, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Viên Sanh cũng biết mình
gây ra họa lớn, tránh cũng không dám tránh, liên tiếp trúng hai bạt tai
của Viên Chiến cũng không dám ngẩng đầu. Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn con trai
mặt xám mày tro, lại nghe thấy lời nói của hắn, quả thật cũng đứng không vững, cố chống đỡ nghe xong toàn bộ quá trình, vừa định hỏi tình huống
cụ thể thì Viên Chiến lại hôn mê.
Chuyện lớn hơn nữa cũng phải
vứt qua một bên, Bạch Nhiễm Nhiễm vội vàng nhấn chuông gọi y tá đến, đẩy Viên Chiến vào phòng cấp cứu. Lúc này mới có thời gian lấy hơi hỏi thăm Viên Sanh đến cùng là xảy ra chuyện gì.
"Mẹ, con sai rồi…" Đôi
mắt Viên Sanh ảm đạm không có ánh sáng, dấu vết say rượu vẫn còn ở trên
mặt, khiến cho khuôn mặt thanh tú có chút dữ tợn: "Đều tại hai thằng kia giở trò quỷ! Bọn họ gài gian tế vào trong công ty trộm đi cơ mật, bằng
không con cũng không trở nên như thế này!"
Xong hết rồi, nhưng
không phải sợ, ít ra bà còn có nhà mẹ đẻ. Bạch Nhiễm Nhiễm – nữ cường
nhân trên thương trường, đã từng khiến không biết bao nhiêu người đàn
ông phải chùn bước, vào giờ phút này, bóng dáng của bà cũng có chút lảo
đảo muốn ngã, yếu ớt giống như một tờ giấy mỏng: "Gian tế là ai? Đã tìm
được chưa?" Cho dù là như vậy, bà vẫn không nỡ trách móc con trai một
câu nào, trước mắt chỉ có thể tận lực bổ khuyết lỗ thủng mà con trai gây ra.
"Trần Thịnh! Là tên lòng lang dạ sói Trần Thịnh đó!" Nhắc
tới Trần Thịnh, Viên Sanh cắn răng lộp cộp vang dội, hàm răng gần như
sắp vỡ ra.
Trần Thịnh? Lúc này Bạch Nhiễm Nhiễm mới chợt hiểu ra, hóa ra từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ, bà căn bản không để ý đến
chuyện này, không ngờ kết quả lại khiến cho con trai bà chịu thiệt.
"Không sao, con còn trẻ, còn có thể đông sơn tái khởi, có mẹ ở đây, hai
tên tạp chủng kia không là gì cả, cứ chờ coi đi!" Ánh mắt từ ái của Bạch Nhiễm Nhiễm trở nên vô cùng độc ác cay nghiệt khi nhắc đến Viên Tiêu và Viên Địch: "Ông ngoại của con chỉ có một đứa con gái là mẹ, ông ấy sẽ
giúp đỡ một tay." Bạch Nhiễm Nhiễm vô cùng chắc chắn đối với chuyện này, cha bà tuyệt đối sẽ không đứng ở một bên nhìn hai tên tạp chủng đó
thong dong! Tài sản của cha cùng với số cổ phiếu trong tay bà, hơn nữa
con trai bà vẫn còn trẻ, mặc kệ như thế nào cũng có thể đuổi hai tên tạp chủng đó ra khỏi thành phố R!
"Nhưng… Mẹ…" Nghe Bạch Nhiễm Nhiễm nói xong, ngược lại sắc mặt của Viên Sanh càng thêm không ổn, hắn nhìn
thoáng qua Bạch Nhiễm Nhiễm, chần chờ thế nào cũng nói không nên lời.
"Sao vậy?" Bạch Nhiễm Nhiễm ẩn ẩn cảm thấy chuyện này có phần không đúng,
nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là biểu hiện sau khi
thất bại của người trẻ tuổi.
"Con đã vay ngân hàng." Viên Sanh cắn răng nói. Sớm muộn gì biết, còn không bằng nói ra trước.
"Vay bao nhiêu tiền?" Bạch Nhiễm Nhiễm căn bản không coi là quan trọng.
"10… 10 tỷ."
"Bao nhiêu?" Bạch Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Viên Sanh, cả người cũng bắt đầu phát run.
"Mẹ, con sai lầm rồi, con thật sự biết sai rồi." Phịch một tiếng, Viên Sanh
quỳ gối trước mặt Bạch Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng cùng
oán độc: "Chúng ta không còn gì hết, mẹ, nhà họ của Bạch của chúng ta,
sáng hôm nay toàn bộ bị ngân hàng thu hồi đi hết rồi, ngay cả nhà cửa,
bọn họ cũng muốn thu hồi trong một v